BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 118

cho rõ đây, là tự Trịnh Sở Diệu trêu ghẹo tôi! Tôi không hề chủ động tiếp
cận cậu ta! Thay vì trút bực dọc lên tôi sao cậu không đi mà quản lý vị hôn
phu của mình ấy?”

Trịnh Sở Diệu chủ dộng trêu ghẹo Vu Ương Ương?

Tôi ngẩn ra, không ngờ sở thích của tên oắt Trịnh Sở Diệu cũng độc

đáo thật, có điều, thế này thì, chẳng phải tôi hiểu nhầm Vu Ương Ương rồi
sao?

“Hừ, tưởng tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí của cậu chắc? Người thừa kế

tập đoàn Nhật Diệu làm sao có thể nảy sinh hứng thú vớỉ một cô nàng nghèo
rớt như cậu được?” Tôi chống nạnh, lạnh lùng hừ giọng, tuyệt đối không tin,
“Cậu đem ‘bằng chứng’ ra đây!”

“Chuyện này thì có bằng chứng gì chứ...”

“Đấy là việc của cậu! Đằng nào không có bằng chứng thì tôi còn lâu

mới tin!”

“Lâm Tinh Thần, cậu...”

Bị kẹp giữa chúng tôi, cậu bé đầu quả dưa bối rối không biết làm thế

nào bỗng giơ tay, rụt rè lên tiếng: “Xin, xin thứ lỗi...”

“Làm sao?” Tôi hung dữ trừng mắt với gã.

“Tôi, tôi... tên là ‘Trịnh Minh’...” Gã ta vừa lắp bắp vừa chìa ra bảng

tên gài giữa ba lớp thịt mỡ trước ngực.

Tôi bực mình thấp giọng gầm lên: “Cút ngay!” Như thể chỉ đợi câu

này của tôi, cậu bé quả dưa với vẻ mặt được giải thoát tức tốc chuồn thẳng.

“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Mất đi sự che chở của cậu bé quả dưa, Vu

Ương Ương có vẻ hoảng loạn, trước cái nhìn chòng chọc hung hãn của tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.