BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 120

Thì ra, Trịnh Sở Diệu ghét tôi đến vậy!

“Đi thôi!” Dường như không muốn nhìn tôi thêm một giây nào nữa,

Trịnh Sở Diệu kéo Vu Ương Ương bỏ đi.

Màn kịch giật gân vị hôn thê con nhà giàu “đụng độ” cô bé Lọ Lem

vì thế bất ngờ kết thúc sau cảnh nam chính xuất hiện hắt ướt rượt từ đầu đến
chân cô gái nhà giàu.

Nếu tôi là Vu Ương Ương, chứng kiến tiết mục hắt nước kinh điển

này, nhất định sẽ vui sướng lâng lâng.

Có điều, tôi không phải cô bé Lọ Lem Vu Ương Ương, mà là cô gái

nhà giàu Lâm Tinh Thần, vai phản diện bị nam chính ghét bỏ, bị quần chúng
chửi rủa...

Qua tấm kính cửa sổ chạm đất của nhà hàng lẩu, tối nhìn thấy chiếc

limousine của nhà Trịnh Sở Diệu đang đợi bên lề đường, tài xế mở cửa xe
giúp hai người họ. Trịnh Sở Diệu ngồi vào trong xe rồi, tay vẫn còn giữ chặt
lấy Vu Ương Ương, lúc xe khởi động, khóe miệng Vu Ương Ương mơ hồ
nhếch lên một nụ cười mỉm, cô ta dường như vô tình đảo mắt vể phía tôi,
trong ánh mắt long lanh đầy ắp vẻ huênh hoang đắc ý.

Chiến thắng thuộc về cô bé Lọ Lem!

Kịch hạ màn, tôi ngồi thần người tại chỗ, cứng đờ như hóa đá.

Không biết bao lâu sau, mãi đến khi điểu hòa đã thổi khô chỗ tóc ướt, làm
mắt tôi cay sè không thôi, hai giọt nước mới từ viển mắt lăn xuống, tôi lấy
chiếc khăn tay Anna Sui ra chấm chấm khóe mắt, lau sạch đi không để lại
vết tích.

Lớp trang điểm mắt chắc không trôi đâu nhỉ? Tôi vội lục lấy cái

gương Coach bỏ túi, kiểm tra xem lớp trang điểm của mình có còn nguyên
vẹn hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.