BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 121

Cậu bé quả dưa vẫn không quên nhiệm vụ, ròn rén tiến lại gần tôi, ấp

úng hỏi: “Xin hỏi, chị... còn muốn ăn lẩu không ạ?”

Phải rồi, tôi tới đây để ăn lẩu mà.

“Bận bù cả đầu, còn chưa có gì bỏ bụng.” Bỏ khăn tay và gương con

vào túi xách, tôi xoa xoa hai cánh tay rét run vì khí lạnh điều hòa, quả thực
không còn hơi sức đâu đi chỗ khác kiếm cái ăn nữa, đành ăn luôn ở đây vậy.

“Xin hỏi chị đi mấy người?” Cái kiểu hỏi han luẩn quẩn này, tôi ngờ

rằng nhân viên nhà hàng nào cũng đều phải nằm lòng cái câu này.

Nam nữ chính đã rời đi từ lâu, tôi cũng không cần đóng vai nữ phụ

phản diện nữa, cố rặn ra một nụ cười mỉm cứng đờ, bất đắc dĩ nói: “Tôi rủ
bạn tới ăn cùng, thế là được chứ gì?”

Lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một hình nộm Hello Kitty khổng

lồ, khoác ba lô đen lọt vào tầm mắt tôi, đây chẳng phải duyên phận thì là gì?

“Đợi chút, bạn tôi tới rồi.” Bỏ lại câu này, tôi chạy ra khỏi nhà hàng

lẩu đuổi theo con Hello Kitty kia.

Mười phút sau, trong nhà hàng lẩu, một người một mèo ngồi đối

diện, nhìn nhau không nói.

“Hello! Kitty!” Tôi một tay chống cằm tựa lên mặt bàn, nhìn nó bằng

ánh mắt đong đưa.

Hello Kitty bằng xương bằng thịt nhé, ngôi sao hoạt hình nổi tiếng

toàn thế giới nhé, giờ đang ngồi đối diện cùng tôi ăn lẩu.

“Người bạn này của tôi, anh chắc cũng biết chứ, tôi không phải giới

thiệu nữa nhé.” Gọi nhân viên phục vụ tới châm lại một ấm trà ấm, tôi nhấp
một ngụm... Thứ trà kém chất lượng pha từ lá trà kém chất lượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.