BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 122

Tôi nhăn mày, đặt lại cốc trà xuống bàn, cầm thực đơn lên xem.

Hy vọng đồ ăn ở cái nhà hàng lẩu này đừng có kém như thái độ phục

vụ, bằng không tôi nhất định sẽ về kiện cái quán này!

“Gọi đổ thôi, cho một lẩu uyên ương Hải Lục cay, một phần bò hoa

tuyết... cua hoàng đế vận chuyển từ Nhật qua đường hàng không... ồ, xem ra
cũng được đấy nhỉ, cả cái này nữa, đem đồ lên mau nhé, tôi đói lắm rồi.”

Cậu bé quả dưa liếc tôi một cái, ánh mắt đầy vẻ nghi ngại vể trạng

thái tinh thần của tôi, thu thực đơn về rồi bỏ chạy như bay.

Tôi cười tươi như hoa, nói với người bạn mới: “Kitty, tôi có thể chụp

kiểu ảnh với cậu được không?”

Hello Kitty đung đưa đầu: “Chụp ảnh rồi có thể tha cho tôi đi được

không?” Bên trong cái đầu mèo cồng kềnh vọng ra tiếng nói, nghe rầu rầu.

“Đương nhiên, đương nhiên...” là không được.

Tôi cảnh giác một tay ôm chặt lấy ba lô cậu ta, một tay giơ điện

thoại: “Cậu sát lại gần đây, không là chụp không được đâu.”

Hello Kitty miễn cưỡng nhổm người dậy, cái đầu mèo to đùng dán

sát vào má tôi, tôi chu môi: “Một, hai, ba, say cheese.”

“Có thể trả lại ba lô cho tôi được chưa?” Chụp xong, cậu ta sốt ruột

hỏi.

“Vội cái gì?” Tôi mở ba lô cậu ta ra, bên trong có ví da, điện thoại di

động và một bộ áo thun quẩn bò của con trai, đây chắc hẳn là công cụ quan
trọng để cậu ta biến thân lại thành người.

Đột nhiên nổi hứng đùa dai, tôi đặt phịch mông lên ba lô của cậu ta,

hất mái tóc dài suôn mượt, chớp chớp mắt, nũng nịu nói bằng giọng ỏn ẻn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.