BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 124

“Kitty”, tôi chẳng bận tâm, cầm đũa lên, ăn một miếng tiết vịt, “rim

vừa miệng phết, cậu cũng thử đi...” Tôi không nói không rằng, gắp luôn một
miếng tiết vịt nhét vào miệng cậu ta.

Bị sặc vì mùi vị cay tê kích thích sốc vào khoang miệng,

cậu ta ho

húng hắng mấy tiếng, mặt đỏ dừ, cúi gằm đầu và vội mấy miếng cơm trắng.

Không ngờ núp dưới cái đầu mèo hoạt hình đáng yêu kia lại là một

sinh vật moe

[1]

bẩm sinh thế này!

[1] Moe là tiếng lóng thường gặp trong truyện tranh và phim hoạt hỉnh Nhật Bán, chơi chữ

xuất phát từ một từ gốc Nhật có nghĩa là “thiếu nữ”, trong các trường hợp đặc biệt được dùng để

miêu tả sự “đáng yêu”, “dễ thương” của nhân vật.

Lâm Tinh Thần, mày nhặt được báu vật rồi!

Chàng trai trẻ trước mặt, trông độ mười bảy mười tám, lông mày rậm

dài, bên má trái có lúm đồng tiền lồ lộ, dưới sống mũi thẳng tắp là bờ môi
chúm chím tựa trái anh đào, khuôn môi rất đẹp, môi trên hơi mỏng hơn môi
dưới, khóe miệng cong cong, lúc nào cũng như đang nở nụ cười mơ hồ, tóm
lại chính là một khuôn mặt mỹ nam dụ dỗ người ta nảy sinh tà ý.

Trong đầu tôi sượt qua ba chữ - Cực, phẩm, thụ!

Dường như nhận ra ánh nhìn không lấy gì làm tốt đẹp của tôi, anh

chàng Hello Kitty ngẩng đầu trừng mắt với vẻ dữ dằn, tựa hồ đang nói: Nhìn
cái gì mà nhìn?

Bị cặp mắt trắng đen rõ ràng của cậu ta nhìn chòng chọc, trái tim nhỏ

bé của tôi đập thình thịch liên hồi, hòng che giấu cảm xúc hồi hộp, tôi già
mồm phủ đầu: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau ăn đi!”

Cậu ta nhướng mày: “Không phải cậu cứ nhìn chòng chọc tôi trước

sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.