BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 126

giới thượng lưu phải không.

“Có gì mà không dám?” Tôi nhếch môi cười, muốn chuốc say tôi rồi

thừa cơ đánh bài chuổn, không có cửa ấy đâu!

Hơi lẩu nóng bốc lên ngùn ngụt, từ đầu đến chân đều đang nóng

hừng hực mồ hôi đầm đìa, rượu sake ướp lạnh vừa uống vào họng liền hóa
giải cơn nóng trong dạ dày, uống hết hai chai, lại gọi thêm hai chai nữa... hai
chúng tôi chẳng mấy chốc đã uống rất nhiều sake.

“Xin lỗi, tôi ra đây chút.” Tôi lau khóe miệng bằng khăn giấy ướt,

tác phong trang nhã chỉ duy trì được đến trước cửa nhà vệ sinh, ôm lấy bổn
cầu nôn ọe mấy hiệp, đến khi quay lại chỗ ngồi đã không còn thấy sinh vật
đáng yêu kia đâu nữa, hẳn nhiên, cái ba lô đen của cậu ta cũng biến mất tăm.

“Cứ thế mà đi à, cũng không thèm chào hỏi một câu nữa, đúng là

mất lịch sự...” Tôi làu bàu, thu gom túi to túi nhỏ chiến lợi phẩm, đến khi
định đi thanh toán lại tìm mãi không thấy hóa đơn đâu.

Đúng lúc tôi đang chuẩn bị lật cả bàn lên, cậu bé quả dưa cuống

cuổng chạy tới: “Con Hello Kitty kia, à, bạn của chị... đã trả tiền rồi ạ.”

“Thế à, đã nói rõ là tôi mời rồi cơ mà? Thật chẳng ra làm sao.” Tôi

lắc lắc đầu, ánh mắt vừa liếc sang bên liền thoáng tháy một cái đầu mèo
quen thuộc ở bên kia đường.

Tình hình cấp bách, tôi chẳng kịp nghĩ nhiều lập tức xông ra.

Đến tên tuổi cũng không biết, thả cậu ta đi có khác nào thả cá về

biển, từ đây không rõ sống chết, đâu thể nào đi trình báo tôi muốn tìm một
con Hello Kitty phải không? Sẽ bị cho là bệnh nhân tâm thần mất!

“Ê, Kitty! Đừng có chạy! Đợi tôi với!” Từ bên này con đường xe cộ

qua lại nườm nượp, tôi gào toáng lên về phía cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.