BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 128

đi chật hẹp giữa cửa lên và chỗ ngồi của lái xe. Không sao xê dịch nổi nửa
bước, tôi bám vào lưng ghế, trơ mắt nhìn anh chàng Hello Kitty lách người
chen xuống hàng ghế cuối cùng, đang chuẩn bị chen xuống theo thì nghe
chú lái xe gắt lên: “Cô kia, chưa quẹt thẻ à?”

Quẹt thẻ?

Tôi ngẩn người, nhìn theo ánh mắt chú lái xe, bắt gặp một thiết bị

gắn bên cạnh cửa xe.

“Ồ,” tôi vỡ lẽ móc thẻ ra áp lên mặt cảm ứng theo hình hướng dẫn,

cái máy phát ra một tiếng bíp khiến người ta bối rối, thông báo với tôi: Quẹt
thẻ không thành công!

Đổi liên tiếp mấy cái thẻ cũng đều như vậy, tôi mất sạch kiên nhẫn,

hét lên: “Chú ơi, cái máy này hỏng rồi!”

“Cô quẹt thẻ gì kia? Thẻ tín dụng?” Chú lái xe nghiêng người lại

xem, quắc mắt to tiếng: “Con bé này chưa đi xe buýt bao giờ đấy phỏng?
Lấy EasyCard

[1]

ra đây!”

[1] Thẻ giao thông công cộng được sử dụng ở Đài Bắc, Tân Đài Bắc, ĐàoViên, Đài Trung

do EasyCard Corporation phát hành.

Bị chú lái xe hỏi, tôi mới nghiêm túc ngẫm lại, từ nhỏ tới lớn, kể từ

khi có ký ức đến giờ, tôi chưa hề đi xe buýt lần nào, về sau sang Nhật, tuy
bên đó cũng có xe điện, tàu điện ngầm rồi cả xe buýt, nhưng một tiểu thư
cành vàng lá ngọc quen sống trong nhung lụa như tôi, bước chân ra khỏi cửa
đều có tài xế lái limousine đưa đón, đương nhiên không thể nào có cơ hội
đặt chân lên loại phương tiện giao thông công cộng này.

“Ai chưa đi xe buýt bao giờ chứ? Ha ha, đương nhiên là cháu đi rồi.”

Tôi đưa tay hất tóc, cười khan mấy tiếng, “Có điều, EasyCard là cái gì? Lại
còn lợi hại hơn cả thẻ kim cương của cháu cơ à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.