BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 130

“Bữa ăn vừa nãy đối với tôi chỉ là chút tiền lẻ, còn đối với một học

sinh mặc hình nộm phát tờ rơi như cậu, phải kiếm bao lâu mới đủ?” Nhớ lại
Vu Ương Ương từng nói cô ta làm thêm ở khách sạn W một giờ mới chỉ
kiếm được hơn trăm Đài tệ, không những lao tâm lao lực lại còn bị một cô ả
La Sát như tôi lăng nhục, tôi cũng rất lấy làm áy náy.

“...”

“Kitty, người trẻ tuổi biết tự trọng là chuyện tốt, nhưng tự trọng đâu

thể mài ra ăn được.” Tiểu thư đây hôm nay đúng là Bồ Tát tái thế Đức Mẹ
hiện thân, “Tôi đã nói muốn mời cậu thì tức là muốn mời! Cậu đừng từ chối
nữa mà!”

“Không cần đâu” cậu ta đáp lạnh tanh. “Còn nữa, đừng gọi tôi là

Kitty!”

Tôi lờ tịt câu cuối của cậu ta, nghĩ bụng đàn ông con trai ai cũng ưa

sĩ diện, liền đổi giọng cảm thông: “Nếu cậu thấy để con gái mời thật mất
mặt, hay là, cậu cứ coi như được thuê ăn cùng tôi bữa cơm, tôi trả cậu
tiền...”

Có điều, câu này nghe cứ như coi cậu ta là người thuộc ngành nghề

nào đó, tôi ngẫm nghĩ một lúc, nhất thời không tìm được câu nào thích đáng
để lấp liếm, bụng nhủ thầm: Sao cái gã này ương thế nhỉ? Mời ăn cũng
không chịu, trả tiền cũng không xong, khó xơi đến vậy sao?

Càng nghĩ càng bực mình, cuối cùng, tôi thẹn quá hóa giận chìa bộ

vuốt quỷ lần mò khắp người cậu ta, khiến cậu ta hoảng hốt vặn vẹo liên hồi:
“Cậu làm cái gì đấy?”

“Trả cậu tiền chứ sao.” Tôi lừ mắt lườm, “Cậu không nhận thì để tôi

đích thân nhét vào túi cậu!”

“Đã bảo là không cần rồi mà lại!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.