BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 127

Thân hình to béo màu trắng khựng lại, trân trân quay sang nhìn tôi

mấy giây, rồi lại tiếp tục đi vể phía trước, tôi sốt ruột nhin lên hình người
màu đỏ trên đèn tín hiệu cho người đi bộ vẫn còn mười giây nữa mới chuyển
sang xanh, cắn răng, liều mạng băng qua các làn xe, cuối cùng cũng bắt kịp
cậu ta ở trước một trạm xe buýt!

“Dừng, dừng lại!” Tôi thở hồng hộc, hai tay chống lên đầu gối.

“Cậu không muốn sống nữa đấy hả?” Cậu ta sẵng giọng.

“Không thế làm sao mà đuổi kịp cậu?” Giọng tôi còn sẵng hơn cậu

ta.

“Cậu có chuyện gì à?” Nghe giọng cậu ta giống như đang hỏi “Cậu

có bệnh gì à?” hơn.

“Trả lại tiền cho cậu.” Tôi hết sức thành khẩn, “Tiểu thư đây không

quen thiếu nợ ai!”

“Thiếu gia đây không quen để con gái trả tiển!” Cậu ta khăng khăng.

Đôi bên lờỉ qua tiếng lại không ai chịu ai, đúng lúc ấy một chiếc xe

buýt trờ tới bên cạnh, đám đông đợi xe ùa lên, chúng tôi bị tách nhau ra, cậu
ta lách thân hình to béo, thừa cơ chen lên xe buýt, tôi lập tức sải chân theo
sát, sau lưng vang lên hàng tràng la ó: “Này, cô kia, đừng có chen ngang
chứ.”

Có phải mỗi mình tôi chen ngang đâu, không thấy phía trước còn

một con Hello Kitty to cao lực lưỡng ư?

Tôi hằm hằm lừ mắt về phía sau, tiếng rì rầm thoắt chốc im bặt, bản

tính con người quả nhiên là mềm thì nắn mà rắn liền buông.

Trước vô vàn cặp mắt đổ dồn của quần chúng, công chúa hếch cằm,

cao ngạo bước lên xe. Mớ túi giấy to nhỏ trong tay làm tôi mắc kẹt ngay lối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.