BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 140

Tôi loạng choạng, suýt thì ngã bổ chửng, mổ hôi lạnh từ lỗ chân lông

khắp người thoắt chốc vã ra như tắm.

“Súng...” Người tôi run lẩy bẩy, đến tiếng nói cũng vỡ vụn, “Mấy...

mấy người đó có súng... chúng ta sẽ... sẽ bị giết...”

“Đừng quay đầu lại!” Cậu ta siết chặt tay tôi, khóe miệng nhếch lên

thành một nụ cười nhàn nhạt, “Sợ thì cứ nhìn tôi!”

Chúng tôi cắm đầu cắm cổ chạy trong con ngõ quanh co ngoằn

ngoèo, tiếng gió rít sượt qua bên tai, giữa những nhịp thở hổn hển, lồng
ngực đau như thiêu như đốt, phía xa tối đen như mực, như thể vĩnh viễn
không có tận cùng. Chúng tôi không biết phải chạy bao xa, chạy bao lâu mới
có thể thoát khỏi sự truy sát dai dẳng của những kẻ áo đen phía sau.

Giống như một cơn ác mộng không sao tỉnh lại.

Kỳ lạ là, tôi chẳng hề sợ hãi, vì có một bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy

tôi, sống chết không buông, tựa hồ nối liền huyết mạch.

“Sợ thì cứ nhìn tôi!”

Phải rồi! Tôi chỉ nhìn người đó, vì nhìn thấy nụ cười của người đó

mà không sợ gì cả!

Đột nhiên, một luồng sáng xanh đỏ rạch ngang tầm nhìn mờ mịt

trước mặt, tôi nheo nheo mắt, còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng đã nghe
tiếng cậu ta gào khản giọng: “Cảnh sát!”

Cậu ta buông tôi ra, hai tay huơ loạn xạ, hét to kêu cứu, chiếc xe

cảnh sát rốt cuộc cũng đỗ lại cạnh chúng tôi.

Chân cẳng mềm nhũn, sức lực toàn thân sớm đã cạn kiệt, tôi ngồi

phịch xuống đất xoa gót chân, xoa mãi xoa mãi, trong mắt có gì đó nóng hổi
nhỏ xuống, rơi lên mắt cá chân, một giọt, hai giọt, không sao kìm lại được...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.