BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 141

Ai đó nửa ôm nửa kéo xốc tôi dậy, thu xếp cho tôi một chỗ trong

lòng mình, tôi khóc đến nhoe nhoét mặt mày, cậu ta vụng về lau nước mắt
cho tôi, thế nhưng, cơn run rẩy kín đáo truyền tới từ cơ thể ấy dường như
nói với tôi rằng, cậu ta cũng đang kìm nén nỗi sợ hãi cực độ.

Cậu ta vỗ nhẹ lên lưng tôi, ghé tai tôi thủ thỉ: “Không sao rồi, không

sao...” Chất giọng trầm xen lẫn cả tiếng thở, giống như dòng suối mát rượi
hiền hòa rót vào tai tôi, xoa dịu cơn hoảng loạn của tôi một cách lạ kỳ.

Giọng nói ấy... quen quá, như đã từng nghe thấy ở dâu, tôi yên lòng,

thần kinh căng thẳng dần thả lỏng, cứ thế chậm rãi khép mí mắt, vô tình
thiếp vào giấc ngủ sâu...

Chuyện xảy ra sau đó, tôi hoàn toàn không còn ấn tượng gì nữa.

Cảm giác căng thẳng khi chạy trốn dường như kéo vào tận trong mơ,

mấy lần liền, tôi hét lên choàng tỉnh, còn chưa kịp mở mắt đã có người nhẹ
nhàng vỗ vỗ bả vai thì thầm.

Không sao rồi, đừng sợ, tôi ở đây...

Mấy giờ rồi...

Tôi vỗ vỗ cái đầu đau như búa bổ vì say rượu, sau khi mơ màng hồi

phục lại thần trí, liền không tin nổi vào mắt mình.

“Aaaaa!”

Một cái đầu Hello Kitty nhem nhuốc đang ở ngay trước mắt tôi, cái

nơ hồng treo lủng lẳng trên tai trái, đáng sợ hơn nữa là một bên mắt mèo đã
rơi đâu mất, con mắt còn lại thì đang đung đưa bên ngoài hốc mắt, khiến tôi
sợ đến nỗi ré lên thảm thiết.

“Aaaaa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.