BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 142

“Không sao rồi.” Một giọng nói thuộc về giống đực vang lên trên

đỉnh đầu tôi, lè nhè còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Biết, biết nói tiếng người sao?

“Aaaa aaaa!” Tôi tiếp tục ré lên.

“Đừng kêu nữa, có tôi...” Một bàn chân mèo to tướng màu trắng

khác hẳn chi trước con người úp lên miệng tôi, đồng thời bịt luôn mũi làm
tôi không hít thở được không khí trong lành. Tôi hết đá lại đạp vào cái bụng
tròn lông lốc của nó, tên mèo Kitty phật ý “hự” lên một tiếng, bất ngờ ôm
chặt lấy tôi hòng khống chế.

Tôi ra sức giãy giụa, hai tay túm lấy cái đầu mèo, giật lấy giật để,

vung thêm một cú bạt tai, cái đầu mèo văng luôn khỏi cổ, lăn lông lốc trên
mặt đất...

Aaaa! Tôi giết con yêu quái mèo rồi!

“Hai đứa dậy rồi à?”

Cuối cùng cũng có người bị tiếng hét thất thanh của tôi lôi tới, một

người ăn mặc như cảnh sát, à không, đúng là một anh cảnh sát đang tiến lại
gần chúng tôi.

“Ơ... em, nó...” Tôi run rẩy, ngón trỏ lập cập chỉ về phía cái xác mèo

không đầu, “Nó...”

“Ờ, nó à...” Anh cảnh sát lay vai con yêu mèo, “Cậu này, dậy đi.”

Nó không hề phản ứng, chỉ có lồng ngực phập phồng nhấp nhô.

Anh cảnh sát bất đắc dĩ tăng âm lượng, lắc vai nó gọi thêm mấy lần:

“Cậu này, đừng có ngủ nữa, chúng tôi đang đợi để lấy lời khai đây này!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.