BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 144

chạy... tôi bàng hoàng hiểu ra mọi chuyện, mồ hôi lạnh lập tức túa khắp
người.

Thực sự, suýt chút nữa đã chẳng giữ nổi mạng rồi!

“Bọn trẻ mấy đứa cứ cậy mình thanh niên, không biết trời cao đất

dày là gì, đêm hôm khuya khoắt còn lêu lổng ngoài dường, nguy hiểm lắm
đấy!” Chú cảnh sát lên lớp chúng tôi một bài, càng nói càng nghiêm túc,
cuối cùng lấy ra một cuốn sổ cùng bút ghi âm để lên cái bàn dài, “Trông hai
đứa cũng tỉnh táo cả rồi, giờ tiến hành lấy lời khai, khai xong là có thể về.”

Trông hai đứa cũng tỉnh táo cả rồi... Tôi liếc tên con trai đang ngoẹo

đầu trên ghế dài, gã đã lại mơ màng thiếp đi.

Hự, người tỉnh táo... hình như chỉ có mình tôi.

“Chú cảnh sát, chuyện là hôm qua... bọn, bọn cháu hình như gặp

phải...” Tôi run rẩy hồi lâu, nuốt mấy ngụm nước miếng mới hạ thấp giọng
thì thào như tiết lộ bí mật: “gặp phải bọn người áo đen trong Conan ấy.”

Chuyện xảy ra trong ngõ tối đêm qua, quả thực quá đỗi siêu thực, cứ

như xuyên không vào trong Conan, trải nghiệm một vụ phạm tội không
bằng.

Tôi thuật lại hoàn chỉnh mẩu đối thoại tiến hành giao dịch giữa mấy

tên áo đen cho chú cảnh sát, đương nhiên tự động lược bỏ tình tiết đáng xấu
hổ giữa mình và Hello Kitty.

Chú cảnh sát trầm ngâm một lát rồi nói: “Chắc chắn là hai đứa gặp

phải tổ chức buôn ma túy rồi, mấy cái tên hàng hiệu đó hẳn là tiếng lóng của
bọn chúng đấy, ‘mặc không đẹp’ có lẽ chỉ chất lượng hàng không tốt.”

Tổ chức buôn ma túy? Đúng là mèo mù vớ cá rán, có cần gay cấn

đến thế không! Chẳng trách đám người kia muốn giết chúng tôi diệt khẩu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.