BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 146

Nụ cười của tôi thoắt chốc cứng đờ trên miệng.

Ánh mắt Giang Niệm Vũ nhìn xéo sang tôi, hồi lâu sau mới nghe gã

buông một câu nhẹ tênh: “Vì đột nhiên có chuyện cần bàn, chuyện lại hơi
riêng tư...”

“Hai đứa có quan hệ gì?” Chú cảnh sát lại hỏi.

“Không quen biết...” Tôi đáp.

“Người yêu.” Gã đáp.

Chúng tôi đồng thanh trả lời như đã hẹn trước, nhưng đáp án lại

chẳng hề ăn ý chút nào.

Tôi giật giật cánh tay Giang Niệm Vũ, gã đáp lại tôi bằng bản mặt vô

tội.

“Ra là đôi chim cu cãi nhau hả...” Chú cảnh sát phì cười đầy mờ ám,

“Để xem hai đứa về sau còn dám đánh dã chiến nữa không!”

Chẳng lẽ đôi nào yêu nhau trốn vào ngõ tối cũng đều là đánh dã

chiến à?

Tôi và Giang Niệm Vũ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời câm nín.

“Hai đứa ở đây đợi một lúc, chú đi viết báo cáo, hai đứa ký tên xong

thì có thể báo cho người nhà tới đón.” Chú cảnh sát nói xong việc công, nét
mặt nhẹ nhõm hẳn, đưa tay vỗ vai Giang Niệm Vũ, rồi lại quay sang nháy
mắt với tôi: “Con gái ngần này tuổi đầu có gì mà ngượng với ngùng, hôm
qua người ta che chở cháu cả đêm, cháu cũng ôm cứng lấy người ta, không
phải người yêu thì là gì!”

Tôi lúng túng cười trừ, Giang Niệm Vũ liếc tôi một cái, môi tủm tỉm

nụ cười như có như không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.