BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 148

“Này, Giang Niệm Vũ...” Tôi nhìn những vết bầm chỗ đậm chỗ nhạt

trên người gã, nhớ ra hôm qua trong lúc bỏ chạy, có mấy lần tôi ngã sấp mặt
đều kéo gã làm nệm đỡ, lòng thấy áy náy vô cùng, chẳng kịp nghĩ ngợi
nhiểu đã buột miệng thổt

ra ba chữ: “Cảm ơn cậu.”

Tôi bưng miệng, kinh ngạc trước câu cảm ơn của chính mình, nếu là

Lâm Tinh Thần trước kia, hẳn sẽ chọn cách vứt cho gã một xấp tiền mặt chứ
quyết không nói tiếng “cảm ơn”...

“Không có gì.” Gã quay đầu lại, mỉm cười nhẹ tênh với tôi.

Lúc bước ra khỏi đồn cảnh sát, bầu trời thành phố đã được mặt trời

thắp sáng. Hình như vừa có trận mưa, trong không khí vẫn còn hơi nước ẩm
ướt, một chú sẻ ngờ nghệch đậu trên sợi dây điện, con ngươi đen láy tròn vo
đảo qua đảo lại liên hồi.

Chú Đức đánh xe đến đón tôi, rối rít cằn nhằn một bài như thường lệ,

tôi lơ đễnh vâng dạ đối phó. Qua cửa kính xe, tôi trông thấy một bóng hình
dong dỏng màu trắng đặc biệt bắt mắt đang đứng lặng trước bức tường gạch
màu đỏ xám của đồn cảnh sát, trong lành như một cơn mưa.

Giang Niệm Vũ hình như đang đợi ai, ai sẽ đến đón gã nhỉ?

“Tiểu Vũ!”

Một giọng con gái vui tươi trong trẻo làm nụ cười mờ nhạt trên

gương mặt cậu con trai bỗng chốc rạng rỡ hẳn, hàn sâu lúm đồng tiền trên
má.

Tôi nhìn về nơi tiếng gọi cất lên, vừa trông thấy cô nàng cột tóc đuôi

gà ấy, con tim liền như bị ai véo một cái.

“Chú Đức, mau đi thôi.” Tôi thu ánh mắt về, tự nhiên thấy cụt hết

hứng thú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.