BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 149

Về đến nhà, tôi bỏ ngoài tai tiếng gọi với của chú Đức, vào thẳng

phòng ngủ vùi.

Mệt chết được, tôi cứ mê man mãi, mơ hết giấc này đến giấc khác,

cảnh trong mơ dường như liên quan đến hiện thực, tôi hơi hoảng... giống
như quay lại thuở nhỏ, trước năm sáu tuổi, tôi không phải công chúa Krystal
mà vẫn là đứa con hoang Lâm Tinh Thần.

Còn dì Julia cũng không phải vợ bé nhà giàu ăn mặc điệu đà như bây

giờ, mẹ chỉ là một cô nàng xui xẻo bị công tử lắm tiền lừa gạt tình cảm,
mang thai sinh ra một đứa con ngoài giá thú rồi bị đá.

Không có bằng cấp danh giá, lại đèo bòng một đứa con riêng, mẹ tôi

khi đó chẳng thể tìm nổi một công việc tử tế. Chú thím bán gà rán xóc muối
tiêu trong ngõ thương tình hai mẹ con tôi, thuê mẹ giúp sơ chế nguyên liệu,
để mẹ kiếm chút thù lao còm cõi.

Có lúc, chú thím sẽ sai mẹ đi chợ đầu mối lấy hàng, mẹ đi phía

trước, tôi bé lũn chũn theo không kịp, chân thưòng giẫm phải rãnh nước.

Mẹ ngoái lại nhìn tôi, mặt lộ vẻ xót xa nhưng miệng lại nói: “Nhanh

cái chân lên, đến muộn là không mua được giá hời đâu.”

Thế nên, trước khi trở thành công chúa đích thực, tôi đã học được

phong thái trang nhã mắt nhìn thẳng hiên ngang bước về phía trước dù cho
dưới chân có lầy lội thế nào.

Chợ đầu mối có chú bán thịt, đứa con trai béo núc học cấp hai của

chú ấy nhân lúc mẹ mải mặc cả, cứ giơ bàn tay mập mạp bóng mỡ ra sờ vào
tôi.

Mẹ trông thấy cũng không cấm cản, vì khi thanh toán xong xuôi, chú

bán thịt bao giờ củng dúi lại cho mẹ ít tiền, bảo mẹ đèo bòng đứa con gái
kiếm sống cũng không dễ dàng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.