BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 150

Thuở đó, tôi và mẹ ở trong gian kho nhỏ trên tầng hai quán gà rán

tẩm muối tiêu, nơi đó bài trí thế nào tôi không còn nhớ nữa, chỉ nhớ hễ mưa
là dột, mùi nấm mốc trộn cùng mùi khói dầu lưu cữu của quán gà rán, tới
bây giờ dường như vẫn còn bám rịt lấy khoang mũi tôi...

Cho đến tận một đêm khuya nọ, có người gõ cửa phòng cồng cộc,

tiếng gõ gấp gáp như thúc riết, tôi run lẩy bẩy ôm lấy mẹ, không rõ vì đói
hay vì sợ.

Mẹ ra mở cửa, tôi trốn trong chăn không dám thò đầu ra, chỉ loáng

thoáng ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu không thuộc về thế giới bần hàn
của chúng tôi.

Sau đó, mẹ quay lại ổ chăn, tôi vội vàng nhào tới nắm lấy tay mẹ thì

phát hiện cả hai bàn tay lạnh toát, ướt đẫm mồ hôi.

“Tinh Thần, mẹ dắt con đi gặp bố nhé, chịu không?”

“Bố? Tinh Thần cũng có bố ạ?” Tôi ngơ ngác.

“Có chứ, Tinh Thần có bố chứ.” Mẹ lầm bầm, như thể dang kể một

câu chuyện cổ tích rất đỗi xa vời, “Bố của Tinh Thẩn có rất nhiều tiền, ở
trong căn nhà to đẹp có vườn hoa rực rỡ, nhà của bố có rất nhiều đồ ăn ngon,
bố còn có thể mua cho Tinh Thần rất nhiều quần áo dẹp...”

“Bố là quốc vương ạ? Nếu không sao lại có rất nhiều tiền?”

“Ừ.”

“Vậy Tinh Thần là công chúa nhỏ ạ?”

“Ừ, Tinh Thần là công chúa nhỏ, là công chúa nhỏ của bố.” Mẹ nói

khẽ, “Cũng là con gái duy nhất của người thừa kế tập đoàn Dolly.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.