BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 143

Con yêu mèo động đậy thân mình, giống như đang duỗi người, sau

đó đầu một tên con trai nhô lên từ chỗ cổ mèo bị gãy, hệt như làm phép. Cậu
ta ngoác miệng ngáp lớn, giơ bàn chân mèo lên xoa xoa mặt rồi mới từ từ
mở mắt, cơn ngái ngủ rõ ràng vẫn chưa bay biến.

Cậu ta đờ đẫn nhìn quanh, cuối cùng mắt điều chỉnh tiêu điểm, dán

vào người tôi, như thể đang hỏi: Sao chúng ta lại ở đây?

Phải rồi, sao chúng ta lại ở đây?

Tôi chống cằm, bắt đầu vắt óc nhớ lại mớ hỗn loạn ngày hôm qua.

Cánh cửa gian phòng xi măng lại mở ra lần nữa, một chú cảnh sát

hói đầu bưng hai cốc sữa bò vào: Đói chưa? Uống cái này đi.”

Ánh nắng rực rỡ tràn qua khung cửa rộng mở, phí phạm trút cả lên

người tên con trai nọ, cậu ta đón lấy cốc sữa, lịch sự nói cảm ơn rồi cúi đầu
nhấm nháp, thấp thoáng để lộ lúm đồng tiền bên má trái, hệt như một con
mèo nhỏ lanh lợi.

Đương nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra, tất cả chẳng qua chỉ là ảo ảnh

khi cậu ta ngái ngủ, giống như phép thuật của cô bé Lọ Lem, đến giờ sẽ tự
động biến mất.

“Hôm qua đúng là ngàn cân treo sợi tóc, may mà hai đứa gặp được

xe cảnh sát đi tuần, không thì đã chẳng giữ nổi mạng rồi.” Chú cảnh sát
nhăn tít lông mày, nghiêm nét mặt.

Chẳng giữ nổi mạng?

Tôi suýt thì phun cả sữa, từng cảnh tượng nguy hiểm lần lượt lướt

qua cái đầu u mê: con ngõ tối đen âm u lắt léo, vụ giao dịch của những gã áo
đen không rõ lai lịch, tiếng thở hổn hển rạch toang màn đêm, cắm đầu bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.