BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 155

Tôi ngủ không biết trời trăng đến tận khi dì Julia xông vào phòng,

lay cật lực tôi dậy kèm theo từng tràng gào rú.

“Gì thế? Mẹ lại chơi bài thua chứ gì? Hay là cái túi Burberry phiên

bản giới hạn bị người ta mua mất rồi?” Tôi mở mắt, hỏi bằng giọng cấm cảu.

“Cái con này giỏi thật đấy! Xem trên báo người ta viết gì đây này?”

Mẹ vứt toẹt một tờ tuần san lá cải lên người tôi.

Tôi cầm lên liếc qua, tiêu đề viết: Theo chân tiểu thư nhà giàu mười

tám tuổi điên cuồng vung tiền.

Nội dung đại khái ghi chép lại lịch trình hôm tiểu thư đây đi

shopping, đăng kèm vài bức ảnh mờ tịt, chẳng nhìn rõ mặt mũi để minh họa.

Chi tiết hơn thì là, một cô nàng nhà giàu tên tiếng Anh bắt đầu bằng

chữ K tiêu tiền như rác, sáng ra đã tới salon cao cấp tiêu bao nhiêu tiền làm
đẹp, sau đó đến trung tâm thương mại shopping tung trời, diễu qua một loạt
các gian hàng hiệu, đi đến đâu đều có chuyên viên VIP kè kè bên cạnh, chỉ
một buổi chiều đã tiêu bao nhiêu tiền, mà số tiền này có thể chi trả các suất
cơm trưa dinh dưỡng trong vòng nửa năm đến một năm cho bao nhiêu em
nhỏ đến từ các gia đình thu nhập thấp, bên dưới còn đưa ra một tờ hóa đơn
shopping của tiểu thư đây, nhân cơ hội quảng cáo ngầm cho mấy nhãn hiệu
đó. Rồi tối đến K lại ngông nghênh phách lối, cậy thế hiếp người ở một nhà
hàng Nhật cao cấp thế nào, cuối bài không quên trích dẫn câu thơ “Cửa son
rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết cóng

[1]

để phê phán hành vi khoe của

của tiểu thư đây, kêu gọi mọi người cùng tẩy chay lũ nhà giàu...

[1] Câu thơ trong bài “Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự” của nhà thơ

Đỗ Phủ, bản dịch Khương Hữu Dụng.

“Mỗi thế thôi à? Không có đoạn sau?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.