BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 161

Tôi im lặng, nghiền ngẫm kỹ lưỡng đoạn đối thoại vừa rồi, lòng

bỗng thấy bất an.

Mẹ cả nói chắc nịch như vậy, có vẻ Trịnh Sở Diệu đã bị bà ấy nắm

được cái thóp nào rồi...

“Với cả, đừng tưởng ta không biết chuyện con qua đêm ở đồn cảnh

sát, khó khăn lắm mới dẹp yên được đấy, nên thời gian này con an phận cho
ta, đừng có gây rắc rối nữa.”

Thôi rồi, đến thân mình còn khó giữ, tôi hơi đâu mà đi lo cho Trịnh

Sở Diệu?

***

Để cứu vãn hình tượng hoang phí sa đọa, ngày đảo làm đêm, dốt nát

kém cỏi, không có tiền đồ của tiểu thư đây, tạo dựng lại hình ảnh thiếu nữ
xinh đẹp thuần khiết như nắng, ngày ngày cố gắng, năng động khỏe mạnh...
nói khó nghe thì chính là nhằm quản thúc tôi, mẹ cả đã sắp xếp cho tôi một
loạt các buổi tập huấn.

Đáng tiếc, tiểu thư đây một lòng một dạ đi theo con đường trọc phú

phá của, hễ đến giờ lên lớp là uể oải biếng nhác, không học làm con sứa thì
hai mắt vô hồn mặt mày đờ đẫn, bằng không lại vờ đau đầu, đau tóc, đau
mắt, đau tai, đau miệng, đau răng... tìm đủ mọi cách thoát thân.

Duy nhất chỉ có “buổi nhận diện hàng hiệu” là tôi nghiêm túc tham

gia từ đầu đến cuối, về sau do tích lũy được quá nhiều kinh nghiệm tâm đắc,
tôi còn lập hẳn một blog giao lưu với người hâm mộ, chuyên đăng những bài
viết về cách ăn mặc, về hàng hiệu cao cấp, tẩy não cho mấy cô nàng tiểu tư
sản gia thế tầm trung, cô bé Lọ Lem, cô em cửa hàng tiện lợi, làm cách nào
mua hàng hiệu hiệu quả nhất, những mẫu địa lôi nào phải tránh xa, những
kiểu dáng cơ bản nào bắt buộc phải có... Lúc hứng lên tôi còn chia sẻ những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.