BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 160

“Con? Người mẫu quảng bá hình ảnh?” Dựa vào hình tượng Tiểu La

Sát, cô nàng phá của ư? Người phụ nữ này tiền nhiều quá không biết tiêu
vào đâu ư?

“Ta đã bàn bạc với phòng Kinh doanh rồi, mẫu mã của thương hiệu

mới ‘Salir’ tập trung vào giới trẻ, chủ yếu thể hiện qua ba mảng là thanh
xuân vườn trường, vui chơi giải trí, thể thao năng động...” Mẹ cả nói giọng
bàn chuyện công việc, “Hội đồng quản trị cũng đã đánh giá ngoại hình, độ
tuổi, phong cách của hai đứa đều phù hợp, cộng thêm thanh thiếu niên bây
giờ đa phần đều ao ước cuộc sống của các cậu ấm cô chiêu giới thượng lưu,
tác động của truyền thông cũng là một lợi thế.”

“Stop, stop! Vì sao không chọn mấy ngôi sao thần tượng trên

mạng?” Tôi cực lực đề cử, “Ví dụ như cái cậu diễn viên đóng Tiểu thời đại
gần đây, hình tượng khỏe mạnh tươi sáng lại biết nhảy, biết hát...” so với tên
cục súc Trịnh Sở Diệu động một tí là hắt nước vào tôi, ai cũng tốt hơn gấp
trăm lần!

“Người ngoài làm sao dễ kiểm soát bằng con trẻ trong nhà?” Mẹ cả

ngắt lời tôi, “Minh tinh lên sân khấu thì tốt đẹp khoe ra, dưới sân khấu làm
những gì ai mà quản lý nổi, nhỡ đâu bọn họ gây chuyện thị phi thì có phải cả
hình tượng thương hiệu mới lẫn thanh danh tập đoàn Dolly đi đời luôn
không!”

“Quản lý nổi hay không là chuyện của mẹ, đừng có tự ý đổ lên đầu

con, dù sao con cũng không đồng ý đâu!”

“Ta có hỏi ý kiến con đâu?” Mẹ cả cười nhạt, “Ta đang báo cho con

chuyện này đấy chứ.”

Tôi nghiến răng: “Trịnh Sở Diệu cũng không đồng ý đâu!”

“Thằng bé sẽ đồng ý thôi.” Mẹ cả nói nhẹ tênh, “Bên nhà họ Trịnh ta

tự có cách lo liệu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.