BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 169

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là ngày khai giảng.

Cô chủ, đến giờ dậy rồi, chú Đức chuẩn bị mở cửa đây.” Chú Đức gõ

nhẹ mấy cái lên cửa rồi đẩy cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mặt
thì giật nẩy mình.

Hiếm hoi mới có ngày tôi không nằm ườn, sáng sớm đã trang điểm

đâu vào đấy ngồi trước bàn trang điểm, cánh tay chống đầu... tiếp tục lim
dim.

“Cô chủ...”

Chú Đức gọi thêm mấy tiếng, thấy tôi không phản ứng, lại đẩy đẩy

vai tôi, “cộp”, trán tôi lao thẳng xuống mặt bàn.

Đau quá!

“Cô chủ, cô không sao chứ?”

Tôi nhảy dựng lên, cuống cuồng lau nước dãi bên khóe miệng: “Mấy

giờ rồi? Cháu muộn rồi à? Trịnh Mạnh Hy đi mất rồi à?”

“Chưa, vẫn còn sớm lắm.” Chú Đức gỡ cặp kính lão xuống lau chùi,

tựa hồ vẫn không dám tin vào mắt mình.

“Chú Mạnh Hy nói hôm nay sẽ đưa cháu đến trường.” Tôi thẹn

thùng giải thích.

Hiệu trưởng thượng hạng, thầy giáo hàng tuyển, hậu hoa viên trong

truyền thuyết, ngôi trường trung học thượng lưu thần bí nhất... Oa oa, tôi
không đời nào thừa nhận mình phấn khởi đến độ cả đêm không ngủ đâu!

Thay xong đồng phục, xoay mấy vòng trước gương toàn thân, bộ

đồng phục St. Leon này là do chú Mạnh Hy sai người đưa tớỉ, chú có vẻ biết
rất rõ số đo cơ thể tôi nên bộ đồ tương đối vừa người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.