BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 171

qua sự thay đổi trên những món phụ kiện này có thể thấy được địa vị của kẻ
nổi trội trong cuộc cạnh tranh.

Song, vẫn có nhóm thiểu số trong thiểu số, không thắt cà vạt, không

thắt nơ, mà đeo thẳng huy hiệu trường bằng vàng lên ngực áo trái, là học
sinh được “đặc cách nhập học”, những người này thậm chí còn có quyền
tham gia việc hành chính của trường.

Làm sao để được đặc cách? Chính là phải có gia thế đặc thù, như

Trịnh Sở Diệu, như Lâm Tinh Thần.

Đủng đỉnh ăn xong bữa sáng, vẫn còn ba phút nữa mới đến giờ hẹn,

chú Đức đã vào thông báo xe nhà họ Trịnh đang đợi bên ngoài, tôi cắp ba lô,
nở nụ cười rạng rỡ nhất, ba chân bốn cẳng chạy ra cổng... trông thấy chiếc
xe con màu đen kia, bao nhiêu hào hứng thoắt chốc tan thành mây khói!

Tôi trợn mặt nhìn tên con trai đang ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng

thần, hỏi: “Sao lại là cậu?”

Trịnh Sở Diệu ném trả tôi ánh mắt “Không thì cậu tưởng là ai?” rồi

nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cười nhạt nói: “Đi thôi.”

Nhìn chuỗi hành động của hắn, không nói tôi cũng biết, tên này rõ

ràng vẫn còn ghi hận chuyện lần trước tôi đến trễ!

Cảnh tượng hắn nắm tay Vu Ương Ương ngồi xe bỏ đi bỗng hiện lên

trong đầu, đường đường là vị hôn thê, tôi đáng ra phải được hắn đối xử chu
đáo hơn chứ.

Tôi im lặng mấy giây, kênh kiệu hếch cằm: “Còn không giúp tôi mở

cửa xe?”

Vừa dứt lời, tôi đã chắc trăm phần trăm sẽ được đáp trả một tiếng hừ

lạnh, chọc tức Trịnh Sở Diệu vốn là điểm mạnh của tiểu thư đây mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.