BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 173

Lời khen ngợi đường đột làm chí khí tôi nhất thời xuôi xị, miệng lẩm

bẩm: “Thật không?” còn tay vô thức vò vò gấu váy xếp ly trên đầu gối, lòng
bàn tay âm ẩm mồ hôi.

Trong xe chỉ có tiếng thở hơi gấp của tôi và Trịnh Sở Diệu.

Tĩnh lặng.

Không hề có không khí giương cung bạt kiếm, hai chúng tôi lúng

túng nhìn ra ngoài cửa kính bên cạnh mình.

Nếu không nhò bộ đồng phục trung học trên người, tôi chắc đã quên

béng mình và Trịnh Sở Diệu mới chỉ mười tám tuổi.

Nam nữ mười bảy mười tám thông thường chắc còn đang ở ngưỡng

tình yêu vườn trường trong trẻo, thi thoảng đau đầu chuyện thi cử, than
phiền với nhau sao cứ phải học nữa học mãi, dành dụm từng đồng tiền tiêu
vặt ít ỏi để mua quà sinh nhật cho người ta, tương lai là chuyện sau khi điền
phiếu nguyện vọng... hai con người yêu nhau mộc mạc giản đơn, trong mắt
chỉ cần có tình yêu dành cho nhau là đủ.

Còn tôi và Trịnh Sở Diệu, mối gắn kết giữa hai chúng tôi dính dáng

đến sách lược kinh doanh vĩ mô của hai tập đoàn lớn, đằng sau có bao nhiêu
người trơ mắt bàng quan? Có bao nhiêu người thực tâm chúc phúc? E rằng
đáp án đều là con số không, bọn họ chỉ đợi chia phần lợi ích mà thôi.

Đây đâu phải điều mà tình yêu ở lứa tuổi chúng tôi có thể chống đỡ!

Chúng tôi được gia tộc che chở, sống cuộc sống nhung lụa, sở hữu

rất nhiều thứ, song cũng có nghĩa là mất đi còn nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, tôi dường như đã hiểu vì sao Trịnh Sở Diệu khăng

khăng cự tuyệt việc ở bên mình, đó là một kiểu chống đối tiêu cực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.