BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 174

Chiếc xe con dừng lại trước đèn đỏ, tôi nhìn thấy một cặp nam sinh

nữ sinh bước đi trên vỉa hè, bọn họ mặc đồng phục giản dị của trường trung
học công lập, hai người vừa đi vừa cười đùa, cậu con trai tự dưng tai quái
giật túm tóc đuôi gà của cô gái, cô gái cũng không chịu yếu thế đẩy cậu ta
một cái, cậu con trai thụt một chân xuống vũng nước trên đường, cô gái thấy
vậy bật cười ha hả, không hê chia tay đỡ cậu bạn mà còn giơ điện thoại lên
chụp hình, kêu sẽ cho bộ dạng ngớ ngẩn của cậu ta lên facebook...

Tự nhiên thấy thật ngưỡng mộ hai người họ, tôi và Trịnh Sở Diệu

chắc khó có được những khoảnh khắc thế này.

Nhiệt độ trong xe có vẻ tăng dần, Trịnh Sở Diệu cởi áo khoác kiểu

nhà binh, tiện tay vắt lên đùi, tôi liếc thấy chiếc huy hiệu vàng gài trên ngực
trái hắn ta, cúi xuống, thấy mình cũng có một cái, bỗng dưng hiểu ra, mình
sắp bước vào ngôi trường xa lạ này bằng thân phận “cháu dâu tương lai của
tập đoàn Nhật Diệu” đó là cuộc sống vườn trường tôi chưa từng chứng kiến
của Trịnh Sở Diệu.

Nói không căng thẳng thì là nói dối, tôi rất căng thẳng, và cả hơi...

mù mờ nữa.

Mang thân phận này, không biết tôi sẽ được đãi ngộ thế nào? Liệu có

ai thật lòng muốn làm bạn với tôi không?

Tôi không thể để lộ cảm giác bất an này ra ngoài, tôi bắt buộc phải

bảo vệ chính mình, dù cho chỉ là hư trương thanh thế.

Lúc xe khởi động trở lại, tôi bật ra tiếng gọi: “Trịnh Sở Diệu.”

“Hử?”

“Cậu thích cô ta thật à?” Tôi không nói tên, nhưng hắn nhất định biết

tôi đang nhắc đến Vu Ương Ương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.