BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 172

Đầu mày của Trịnh Sở Diệu thoắt chốc cau lại, đây là điềm báo hắn

sắp sửa nổi điên.

Tôi khoanh hai tay trước ngực, khóe môi hơi nhếch: “Đã muốn làm

quý ông thì phải sắm cho tròn vai chứ?”

Nói ra những lời này, lại cộng thêm vẻ mặt của hắn, tôi dám khẳng

định thiếu gia họ Trịnh sẽ thẳng thừng giục tài xế đi thẳng, không ngờ lại
xảy ra kỳ tích! Hắn sải cẳng chân dài, thực sự xuống xe mở cửa giúp tôi.

Tuy không hề tình nguyện, nhưng cũng coi như khởi đầu tốt đẹp...

Khởi đầu tốt đẹp có nghĩa đã thành công một nửa rồi, có phải tôi cố nốt nửa
còn lại là có thể đốn hạ tên cục súc này không?

Xe lao vun vút, cây cối ngoài cửa kính dạt cả về sau, tôi lén liếc trộm

hắn, nắng sớm xuyên qua kẽ lá xanh biếc, hắt lên khuôn mặt nghiêng
nghiêng của cậu trai trẻ những mảng sáng như phủ phấn vàng, hai chân mày
hắn ta hơi nhíu lại, cặp môi mỏng mím nhẹ, tư thế ngồi ngay ngắn lạ thường,
trông bộ dạng có vẻ giận dỗi, khó chịu, không biết là đang bực tôi hay tức
chính mình... Bỗng dưng, tôi thấy vẻ mặt này hết sức đáng yêu.

Có phải cố thêm chút nữa là tôi có thể phải lòng hắn không?

Trịnh Sở Diệu đột nhiên quay mặt lại, ánh mắt bất ngờ chạm phải cái

nhìn của tôi, tôi nửa chột dạ, nửa khiêu khích mỉm cười với hắn, hắn bàng
hoàng mấy giây, rồi lập tức quay ngoắt đi, lại nhìn ra ngoài cửa kính.

“Muốn nói gì với tôi?” Tôi thực ra cũng rất kiêu ngạo, “Tôi không

thích ai cứ ngập ngừng đâu.”

“Đồng phục St. Leon...” Giọng hắn ta nghe hầu như không có bất kỳ

cảm xúc nào, rất hợp với cậu, mặc lên trông đẹp lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.