BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 175

Trịnh Sở Diệu trầm ngâm hồi lâu, tôi như bị vẻ mặt đăm chiêu của

hắn siết lấy cổ, đến thở cũng khó khăn.

“Thôi, nếu cậu không muốn trả lời cũng không sao...”

“Tôi không biết.” Hắn ta thở dài.

Chậc, đúng là tên ngạo mạn.

“Được rồi, thế cậu thấy cô ta là người thế nào?” Tôi cũng thở dài

theo, không hẳn muốn dò hỏi, mà chỉ lấy làm hiếu kỳ, phải là cô gái thế nào
mới có thể khiến người thừa kế tự cao tự đại của tập đoàn Nhật Diệu ôm mối
tương tư?

“Cậu ấy không giống như chúng ta, nhà rất nghèo, song lại rất chăm

chỉ làm việc, không muốn dựa dẫm vào người khác...”

Tôi không ngắt lời hắn, chỉ lầm bầm trong bụng: Con gái như thế

đầy ra! Đi trên đường vơ bừa cũng được một nắm các cô gái trẻ siêng năng
nỗ lực vươn lên, chẳng lẽ cô nào cậu cũng thích?

Khóe môi Trịnh Sở Diệu hơi cong lên thành một nụ cười cực mơ hồ:

“Cậu ấy, rất ngây thơ, rất tự nhiên, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, ở
trước mặt cậu ấy, tôi không cần đắn đo lo nghĩ, có thể thoải mái là chính
mình.”

Trời ơi, không nghe tiếp nổi nữa, làm màu quá đi mất.

Tôi đáp “Ờ,” nhàn nhạt hừ giọng: “Ra thế à.”

Nhưng nụ cười của hắn không hiểu sao lại làm tôi đau nhói.

Phải rồi, Lâm Tinh Thần không ngây thơ, cực kỳ làm bộ làm tịch,

tính cách thậm chí còn hơi nanh nọc, lại ra sức ăn tiêu phá của, nhưng, trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.