BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 177

nỗi gì?”

“Đừng có vờ vịt, chuyện đó chẳng phải do cậu làm sao?”

“Chuyện nào?” Đầu óc tôi hoàn toàn mờ mịt, nhưng trông vẻ mặt

mất kiên nhẫn của hắn, tôi chợt hiểu ra, bất kể Lâm Tinh Thần vô tội thế
nào, thì trong mắt hắn tất cả đều là đóng kịch.

Nhận thức được điểm này, tôi cười khẩy: “Tôi làm nhiều chuyện

lắm, không biết cậu Trịnh muốn nói đến chuyện nào?”

“Tôi hắt nước vào cậu, tôi thừa nhận là mình sai, nhưng chuyện đó

không liên quan gì đến Vu Ương Ương, cậu không nên đem mấy tấm ảnh đó
ra làm ầm ĩ, ép cậu ấy thôi việc ở khách sạn W, ép cậu ấy bỏ học...”

Tôi ép Vu Ương Ương rời khách sạn W? Còn ép cô ta bỏ học? Tôi

ăn no rửng mỡ không có việc gì làm chắc?

“Bên nhà họ Trịnh ta tự có cách lo liệu.”

Tôi đang định mở miệng thì chợt nghe câu nói của mẹ cả xoáy vào

tai... Đây nhất định là việc tốt của phu nhân Trần Minh Lệ!

Không biết bằng cách nào mà bà ấy nghe ngóng được từ đám phóng

viên báo lá cải chuyện xảy ra ngày hôm đó, rồi ém nhẹm tình tiết Trịnh Sở
Diệu hắt nước vào tôi, đùng đùng dẫn Vu Ương Ương bỏ đi, dựa vào đây bắt
thóp nhà họ Trịnh.

Bố mẹ Trịnh Sở Diệu đều là những người cực ưa thể diện, biết con

trai dây dưa với một cô nhân viên bán thời gian trong khách sạn nhá mình,
thể nào cũng giận tím mặt mày, chắc hẳn hai người họ đã gây kha khá áp
lực...

Từ những lời lên án của hắn ta, tôi đã nghe thủng được bảy tám

phần, không ngờ hai tháng hè vừa qua, trong khi tiểu thư đây chơi bời sung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.