BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 178

sướng thì đôi mèo mả gà đồng Trịnh Sở Diệu và Vu Ương Ương lại bị “tôi”
quần cho thân tàn ma dại.

Trong lòng Trịnh Sở Diệu, tôi đã là một đứa con gái thâm độc như

vậy thì cũng chẳng cần phản bác lại làm gì.

Mà phu nhân Trần Minh Lệ cũng thật “xót con gái rượu”, kết quả

thêm mắm giặm muối lại thành ra Trịnh Sở Diệu đổ tất cả tội nợ lên đầu tôi!
Đã thế, tôi cũng đâu thể lãng phí “ý tốt” của mẹ cả chứ?

Tôi khoanh hai tay trước ngực, bắt tréo cặp chân thon, giống như vợ

cả bắt gian, nhếch môi cười.

Trong phim thần tượng tình cảm vặn xoắn, vị hôn thê xấu xa sao có

thể thiếu được câu thoại kinh điển này?

“Muốn tôi buông tha cô ta... Được thôi! Vậy để xem biểu hiện của

cậu thế nào! Vị, hôn, phu.”

Cánh cổng sắt uốn với hàng chữ “St. Leon School” của trường trung

học St. Leon hiện ra trước mắt, huy hiệu sư tử vàng lấp lánh dưới ánh nắng,
thảm cỏ xanh của sân bóng đá tiêu chuẩn quốc tế trải dài ngút mắt, sừng
sững cuối chân trời là tòa kiến trúc màu đỏ gạch phỏng theo phong cách lâu
đài cổ châu Âu.

Chiếc limousine của nhà họ Trịnh tiến thẳng vào trong, đỗ xịch lại

bên đài phun nước hình tròn phía trước tòa nhà mô phỏng lâu đài cổ, Trịnh
Sở Diệu mở cửa xe, tôi vênh váo hống hách bước xuống xe, trông giống như
con chim công kiêu hãnh.

Trai đẹp, gái xinh, xe sang, thu hút vô số học sinh dừng chân chiêm

ngưỡng.

“Aaa, nhìn kìa nhìn kìa, là hoàng tử Diệu đấy, anh ấy đi học rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.