BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 180

“Mình đi nhờ, mình đi nhờ.” Đầu bên kia vườn hoa, một cô nàng

xinh xắn từ đằng xa cuống quýt chạy tới, tay bưng một cốc cà phê, túm tóc
cột đuôi gà đặc trưng tung bay đầy sức sống... Quả đúng là cô ta!

Không phải chứ! Rẻ tiền đến mức này thật sao?

“Cô gái nghèo trong trường trung học quý tộc” tôi lập tức có ngay

lời chú giải, chắc chắn đây là Vườn sao băng rồi!

Nhìn theo hướng Vu Ương Ương đang chạy tới, ánh mắt tôi chợt bắt

gặp một thanh niên đứng dựa bên cột đá cẩm thạch, dáng người cao gầy,
mặc áo thun trắng kẻ chéo, đầu đội mũ lưỡi trai, dưới vành mũ kéo thấp sùm
sụp là cặp kính gọng đen không sao che giấu nổi đôi mắt đen sâu hút, khóe
miệng thấp thoáng một nụ cười mơ hồ, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ lạnh
lùng chặn đứng người ta từ xa nghìn dặm.

Mấu chốt là, cái lúm đồng tiền kia rất rất quen... Giang Niệm Vũ,

đừng tưởng cậu đeo kính vào, giả dạng làm gấu trúc mà tôi không nhận ra!

“Đây, anh Tiểu Vũ, cà phê đá của anh.” Vu Ương Ương cắm ống hút

vào rồi mới đưa cốc cà phê cho Giang Niệm Vũ, phục vụ hết sức chu đáo.

“Cảm ơn em.” Gã nói khẽ, lúm đồng tiền bên má xoáy sâu hơn, đi

kèm lời khen: “Ngon”.

Nghe thấy vậy, Vu Ương Ương cười rạng rỡ.

Giang Niệm Vũ sao lại xuất hiện ở St. Leon? Không mặc đồng phục,

xem ra không phải học sinh đến học...

Chào? Hay không chào?

Thôi thôi, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.