BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 187

Tôi cắn môi dưới: “Có vậy mẹ cũng không thể đem Vu Ương Ương

ra uy hiếp cậu ta chứ!”

“Sao mà không thể? Ta cũng chỉ đòi lại công bằng cho con gái mình

thôi, còn chưa cưới hỏi, đàn ông đã đi bồ bịch, thế còn ra thể thống gì? Con
là viên ngọc quý được nhà họ Lâm nâng niu kia mà!” Giọng điệu mẹ cả
chính xác là hả hê trước nỗi đau của người khác, “Hơn nữa, ta không làm
lớn chuyện này lên cũng là đã rất nương tay rồi.”

“Mẹ không cần xen vào.” Đầu tôi đau buốt, “Chuyện Trịnh Sở Diệu

và đứa con gái kia, con tự có cách lo liệu.”

“Có việc gì cần mẹ giúp thì cứ mở lời, con cũng biết đấy, người

chồng quá cố của ta chỉ có độc đứa con gái là con...”

Phiền chết được.

“Cúp máy đây, bye.” Tôi ngắt phụt điện thoại, chỉ chốc lát sau, di

động lại đổ chuông, tôi bực bội bắt máy: “A lô? Còn gì cần trăng trối nữa
không? Có gì thì rặn cho nhanh, bà đang bận...”

Đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây: “Tinh Thần?” Giọng nói cất

lên nghe có vẻ ngập ngừng.

Tim tôi địp thịch một tiếng, mắt liếc sang màn hình điện thoại di

động, cuộc gọi đến hiển thị năm chữ: Mạnh Hy mau ly hôn.

Có gì thì rặn cho nhanh, bà đang bận... Aaaaa!

“Chú... Mạnh Hy, ờm...” Tồi vã mồ hôi như tắm, “Em chào thầy hiệu

trưởng!”

“Tinh Thần,” giọng chú Mạnh Hy rất trầm, tựa hồ đang hối lỗi, sáng

nay chú có cuộc họp khẩn cấp, nên mới nhờ Sở Diệu đi đón cháu, cháu
không trách chú nói lờ không giữ lời chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.