BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 186

cả.

“Có muốn ta tặng con quà nhập học không?” Mẹ cả hỏi tôi bằng

giọng châm chọc,”Vị hôn phu đích thân đến đón đi học, cảm xúc thế nào?
Thằng bé rất nghe lời phải không?”

“Rốt cuộc mẹ đã làm gì Trịnh Sở Diệu với Vu Ương Ương?”

“Làm gì là làm gì? Lâm Tinh Thần, chú ý cách ăn nói của con đấy,

con đang chất vấn ta đấy hả?”

“Được thôi, thưa quý bà Trần Minh Lệ xinh đẹp cao quý, xin hỏi bà

đã ‘dạy dỗ’ gì vị hôn phu của con gái thế?” Tôi không hề tức giận, ngay cả
tức giận cũng thấy mệt, tôi chỉ ngán ngẩm.

“Ta nào dám dạy dỗ! Chẳng qua là ‘chỉ bảo’ chút thôi...” Mẹ cả mỉa

mai: “Coi như thằng bé gặp may, tay phóng viên báo lá cải kia có quen biết
với ta nên mấy tấm ảnh đó mới được chặn lại, bằng không để đăng báo thì,
chậc chậc... Tựa đề bài báo đó không biết nên đặt là ‘Thiếu gia nhà giàu đá
vị hôn thê chạy theo bồ nhí? Hay ‘Gái nghèo làm thuê quyến rũ công tử nhà
giàu’ đây?”

“Sao mẹ phải làm như thế?”

“Đương nhiên là để thương lượng mời con rể tương lai chụp ảnh

quảng cáo cho nhãn hiệu mới Salir rồi.” Giọng mẹ cả cao vút lên mấy
quãng, không giấu nổi sự đắc chí khi đùa giỡn chúng tôi trong lòng bàn tay,
“Nhờ người ta giúp cũng phải bỏ ra chút thù lao, nhưng Sở Diệu là thiếu gia
nhà giàu, chẳng có gì ngoài điều kiện, ta trăn trở mãi, đoán chừng thằng bé
sẽ có hứng thú với mấy tấm ảnh đó...”

Mẹ cả lúc nào cũng tiến hành đồng thời hai việc ngược đãi và giúp

đỡ tôi, khiến người ta không làm sao hiểu nổi thực tâm của bà ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.