BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 188

“Không sao đâu ạ.” Tôi có thể làm sao ư? “Chú đừng bận tâm.”

“Khuôn viên st. Leon rất rộng, vài địa điểm hoạt động ngoại khóa

tương đối khuất nẻo, cháu đừng chạy lung tung, để chú bảo Sở Diệu dẫn
cháu vào lớp trước. “

Bảo Sở Diệu dẫn tôi vào lớp? Hắn ta chả chạy mất dạng từ đời nào

rồi, dựa vào hắn thà tự dựa chính mình còn hơn.

“Dạ, vâng, chú đừng lo...” Tôi cúi đầu nhìn cái bóng côi cút của

mình, cắn răng nói: “Sở Diệu ‘quan tâm’ cháu lắm.”

Tôi vừa xem tờ giới thiệu trường, vừa tìm phòng học lớp mình.

Trường trung học St. Leon chia làm hai khối cấp hai và cấp ba do áp

dụng chương trình đào tạo ưu tú nên cả ngôi trường to lớn là vậy nhưng
không hề tấp nập học sinh, cộng cả học sinh lẫn giáo viên toàn trường không
được quá nghìn người, trường nằm trên núi... à không, nói nằm trên núi vẫn
còn quá khiêm nhường, nên nói toàn bộ ngọn núi này đều là lãnh địa của St.
Leon mới đúng.

Khuôn viên St. Leon cực rộng, bao gồm một hồ tự nhiên, hai hồ

nhân tạo, ba đài phun nước Hy Lạp, bãi đáp trực thăng, vườn hoa hàng ngàn
mét vuông, bãi cỏ chục ngàn héc ta... một nhà hát vòng tròn đẹp ngang ngửa
nhà hát kịch quốc gia, là nơi thầy và trò nhà trường thường xuyên tổ chức
các buổi biểu diễn hoặc nhạc hội.

Đối với các cậu ấm cô chiêu cả ngày nhàn rỗi, quanh đi quẩn lại chỉ

lo tập tành đường cong chữ S, cơ bụng sáu múi thì nơi này chính là thiên
đường chứ còn gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.