BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 199

“Nhìn gì mà nhìn!” Trịnh Sở Diệu tiện tay quăng ba lô lên bàn đánh

“rầm” một tiếng, các bạn xung quanh thất kinh nhảy dựng lên.

“Sắp vào lớp rồi! Các cậu đi đâu hả?” Bản mặt hung ác vừa sầm

xuống, mấy bạn vừa đứng dậy lại ngoan ngoãn ngồi rụt về chỗ mình.

Tôi hết nói nổi, hóa ra tên cục súc này ở trên lớp cũng hoành hành

ngang ngược như vậy à.

Trịnh Sở Diệu có vẻ không bất ngờ trước việc tôi xuất hiện ở đây,

liếc tôi một cái rồi không nói gì cả, ôm ba lô làm gối, ra vẻ cô độc vùi mặt
xuống bàn, giả vờ ngủ bù, nhưng tôi biết chắc chắn hắn vừa bại trận trong
cuộc chiến truy đuổi mới rồi.

“Ê, Diệu.” Dương Duy không sợ chết giơ ngón tay cong vút ra chọc

chọc vai hắn, “Bài báo cáo thầy hiệu trưởng giao, cậu viết đến đâu rồi?”

“Viết xong rồi.” Hắn bực bội trả lời.

“Thật không?” Dương Duy sướng rơn, “Mau cho tớ mượn xem tí.”

Trịnh Sở Diệu thọc tay vào ba lô quờ quạng mấy cái, rút ra một bản

báo cáo đóng thành quyển vứt lên bàn cậu ta rồi lại tiếp tục nằm bò ra vờ
ngủ.

Dương Duy reo lên đầy khoa trương: “Tạ chủ long ân, hoàng thượng

vạn tuế vạn vạn tuế!”

Báo cáo dày cả tập xem ra rất có sức nặng, bìa cứng lại thêm cả kiểu

chữ mạ vàng rất ra dáng, Dương Duy cẩn thận cầm lên, cung kính giở ra, tôi
tò mò ghé lại xem, trên mặt giấy bên trong là hàng chữ rồng bay phượng
múa:

Ông, viết, xong, rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.