BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 200

Ông viết xong rồi, chỉ vậy thôi, thế là hết.

Còn khí phách hơn cả hoàng đế Khang Hy phê trong tấu chương

“Trẫm biết rồi!” nữa.

Dương Duy hoàn toàn hóa đá.

Tôi ôm trán... Rốt cuộc mình đã rơi vào cái ổ kỳ hoa dị thảo nào thế

này?

***

Còn nhớ câu chuyện cổ tích Cô bé Lọ Lem không? Tôi cảm thấy

mình rất giống cô chị xấu xa trong đó.

Cô chị xấu xa vì muốn xỏ vừa giày thủy tinh để cưới hoàng tử đã cắt

gót chân mình, hy sinh to lớn là vậy, nhưng hoàng tử vẫn chỉ một lòng một
dạ muốn tặng giày thủy tinh cho cô bé Lọ Lem nhem nhuốc.

Phiên bản đời thực của truyện cổ tích còn bi đát hơn nhiều, ngoài cái

nhìn chòng chọc của cô bé Lọ Lem, lòng thù địch từ giới nữ còn lại cũng
không thể coi nhẹ.

“Vị hôn thê của hoàng tử Diệu có phải phẫu thuật thẩm mỹ không?

Mắt mũi nhìn giả lắm, chẳng tự nhiên gì cả.”

Không tự nhiên ư? Tôi vội móc cái gương Coach ra soi.

“Phải đấy, thế nên có thấy chị ta cười bao giờ đâu, chắc là sợ cười

phát bục mặt chăng? Ha ha ha, với cả, bọn mày có để ý ngực chị ta lúc to lúc
nhỏ không, chắc đến tám phần là sửa rồi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.