BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 208

chính là tên biến thái nọ, “Cậu thích chụp ảnh à?”

Tôi ngại ngùng nhoẻn cười: “Ừ, ngoài phá của ra, đây là sở thích

tương đối ‘bình dân’ hiếm hoi của tôi đấy.”

Chọn ngày không bằng gặp ngày, định là phải làm ngay.

Nhắm trúng thời điểm mới tựu trường mấy ngày, các cặp tình nhân

phải kìm nén suốt một mùa hè cuối cùng cũng được gặp lại nhau, sau giờ
học nhất định sẽ quấn quýt triền miên để giải tỏa nỗi khổ tương tư, vì thế tôi
sống chết nhằng nhẵng đòi Dương Duy dẫn mình đi. Hai chúng tôi rẽ lối tắt,
chưa đầy nửa tiếng đã tới bãi dù lượn.

Giờ là hoàng hôn, bầu trời dần giăng kín ráng mây hồng, cả bãi cỏ

rộng cắt tỉa gọn gàng như dải lụa xanh mướt phủ lên triền núi, được bao
trùm dưới quầng sáng hiền hòa màu đỏ cam.

“Trảng cỏ ở đâu?” Tôi nôn nóng hỏi.

“Ngay sau phòng để dụng cụ, chỗ đó là nơi có tầm nhìn đẹp nhất St.

Leon này đấy, có thể ngắm mặt trời lặn, nghe nói hầu như ngày nào cũng có
người ‘bắn’ ở đó...”

Không đợi Dương Duy nói dứt lời, tôi đã cuống quýt gào lên: “Còn

không mau dẫn tôi đến đó!”

Dương Duy nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ.

Tôi xoa cằm, gượng cười khì khì: “Phải nhanh chân lên, đợi mặt trời

xuống núi thì không nhìn thấy gì nữa đâu.”

Cậu ta cuối cùng cũng lấy lại sắc mặt bình thường, lẩm bẩm: “Cũng

phải, nghe nói lúc ‘bắn’ ảnh ánh sáng rất quan trọng...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.