BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 227

Ban Nha tham gia thi đấu giải đua ngựa toàn thế giới, thầy đặc biệt có lời
mời Niệm Vũ đảm nhận vị trí trợ giảng môn cưỡi ngựa.”

“Aaaaa! Anh Giang Niệm Vũ!” Đám nữ sinh lại rú rít inh tai, ánh

mắt lồ lộ tà ý.

Hừ! Tôi đâu như bọn con gái này, chỉ hận không thể nhào tới xé toạc

bộ đồ cưỡi ngựa bó sát của gã ta, liếm láp từng giọt mật trên ngực gã... Tôi
tự tát mặt mình mấy cái, ánh mắt bất giác dời đến chiếc huy hiệu vàng gài áo
lấp lánh trên bộ đồ cưỡi ngựa gã mặc... Á, sao lúc trước không hề để ý cái
gài áo kia... gài ở chỗ hết sức mờ ám nhỉ?

“Đồ cưỡi ngựa màu đỏ, chậc, tên lẳng lơ!” Tôi lẩm bẩm, huých

Dương Duy một cái, “Ê, sao cậu không mặc màu đỏ như thế kia? Da cậu
trắng, tôi thấy nếu mà mặc nhất định còn đẹp hơn anh ta.”

“Đồ cưỡi ngựa màu đỏ phải là người giành được quán quân cuộc đua

mới có tư cách mặc mà. Cặp mắt lấp lánh của Dương Duy chớp chớp, “Anh
Tiểu Vũ quả là rất lợi hại.”

Bỗng nghe thấy một tiếng cười khẩy từ sau lưng, tôi quay đầu lại

nhìn, Trịnh Sở Diệu khoanh tay trước ngực, ngạo mạn ngoảnh mặt đi, hắn
cũng mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ, xem ra bị lép vế người ta, đang rất không
vui.

“Chậc, có gì đáng tự đắc chứ? Mấy ả mê trai kia chẳng qua đang sàm

sỡ Giang Niệm Vũ bằng mắt thôi mà!” Tôi thì thầm vào tai Dương Duy, tự
động lược bỏ chuyện mình ban nãy cũng là một mãnh tướng trong số đó.

Dương Duy bóp trán: “Lâm Tinh Thần, cậu ăn nói dễ nghe một chút

được không?”

Tôi chai mặt: “Tôi mà ăn nói dễ nghe thì làm sao sắm được vai ác?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.