BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 239

Trong lúc tôi và Dương Duy cười đùa vui vẻ, trò hề dưới sảnh nhà ăn

vẫn tiếp diễn.

“Vu Ương Ương...” Lôi Gia Na rít lên, “Cậu cố ý!”

Vu Ương Ương lắc đầu quầy quậy, vẻ oan ức vô cùng: “Không,

không, tớ không cố ý đâu...”

“Hạng gái nghèo như cậu đúng là lòng dạ âm hiểm, hèn hạ xấu xa!

Thấy Lôi Gia Na hôm nay xách túi mới liền cố tình hất thức ăn lên người
cậu ấy!”

Vu Ương Ương rưng rưng nước mắt, cố kìm nén để không bật khóc,

kỹ thuật diễn vẻ yếu đuối lay động lòng người lại được nâng lên một tầm
cao mới: “Tớ xin lỗi, tớ sẽ lau sạch cho cậu...”

“Lau sạch? Cậu dùng cái gì lau? Đây là túi LV phiên bản giới hạn,

cậu có biết cái gì là LV không hả? Cậu có biết cái túi này bao nhiêu tiền
không? Làm hỏng rồi cậu đền nổi chắc?”

Tôi lơ đễnh liếc qua, tuy đã quá chán ngán mấy tình tiết kiểu này,

nhưng chiếc túi hàng hiệu dính nhoe dính nhoét trên tay Lôi Gia Na lại hút
lấy ánh mắt tôi, nghiên cứu một hồi, tôi khẽ thở dài: “Chậc, hàng giả.”

“Cái gì giả cơ?”

“Túi.”

Giang Niệm Vũ và Trịnh Sở Diệu lúc này đang ở đâu không biết? Lẽ

nào cứ trơ mắt nhìn cô bé Lọ Lem lâm vào hiểm cảnh?

Sắp đặt khó hiểu thứ hai trong tiểu thuyết tình cảm hoặc phim thần

tượng vặn xoắn, chính là khi cô bé Lọ Lem gặp nạn mà cả chàng A chàng B
đều không có mặt, thể nào cũng có chàng C chàng D nhiệt tình tốt bụng
nhảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.