BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 255

Thiên thần và ác quỷ trong đầu nhao nhao tranh luận.

Ác quỷ tí hon hai tay chống nạnh: A ha ha, đáng đời đáng đời, cậu

cứ để cô ta ở đây khóc đến hết buổi thi đấu giao hữu đi!

Thiên thần tí hon chắp tay trước ngực: Giúp cô ấy đi giúp đi mà, ở

hiền gặp lành, cậu chẳng mang thừa một bộ đấy thôi?

Tôi do dự: Nhưng mà, cô ta là tình địch của tôi đấy…

Thiên thần tí hon cười khùng khục: Đồ ngốc này, cô ta trốn ở đây

khóc, làm sao tận mắt trông thấy cậu và Trịnh Sở Diệu mặc đồ đôi tỏa sáng
thế nào chứ?

Có lý.

Thiên thần tí hon thắng áp đảo!

“ Tôi còn một bộ nữa, để đem cho cậu mượn.” Tôi thở dài.

“Ơ? Thật sao?” Vu Ương Ương có vẻ không dám tin vào tai mình,

đến khi tôi mang bộ váy áo kẻ ca rô kia ra, hai mắt cô ta sáng lấp lánh: “Tôi
thực sự có thể mặc bộ đồ hiệu này sao?”

Tôi nghiến răng, gật đầu: “Ừ.”

“Lâm Tinh Thần, cảm ơn cậu, cậu thật… lương thiện.”

Lương thiện.

Tôi sững người, cúi xuống thấy Vu Ương Ương nắm lấy tay mình,

nói với vẻ mặt thành khẩn: “Cảm ơn cậu, mặc xong tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi trả
lại cậu.”

“Không cần đâu!” Tôi rụt tay về, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh,

“Burberry phải đem đến cửa hàng chính hãng giặt khô mới được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.