BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 257

“Ừ, rất xứng đôi.” Trịnh Sở Diệu sầm mặt, lạnh lùng bình phẩm,

“Trai ngốc với gái đần.” Giọng nói ẩn chứa một trăm phần trăm ghen tuông.

“Cậu không cho tôi động đến Vu Ương Ương, vì cô ta mà làm bao

nhiêu việc như vậy, nhưng mà…” Tôi ghé sát tai hắn hỏi. “Vu Ương Ương
có biết tình ý cậu dành cho cô nàng không?”

Trịnh Sở Diệu im lặng.

Tôi làm bộ ngạc nhiên hết sức, kỳ thực âm thầm chế giễu: “Không

phải cậu yêu đơn phương đấy chứ? Không ngờ cậu lại ngây thơ thế đấy,
Trịnh Sở Diệu.”

“Yêu đơn phương cái gì?” Hắn cao giọng gắt lên, khiến đám đông

thi nhau quay đầu lại, đương nhiên cũng lôi kéo ánh mắt của cặp đôi đang
chìm đắm trong bong bóng hồng kia.

Ha, tôi biết ngay mà, tên ngạo mạn Trịnh Sở Diệu làm gì có chuyện

thẳng thắn thừa nhận tình cảm chứ?

“Thật không? Vu Ương Ương từng nói cậu cứ dai dẳng đeo bám cô

ta…” Tôi ra sức khích bác, “Thì ra đều là tự cậu đa tình à!”

“Dai dẳng đeo bám? Là tự Vu Ương Ương động vào tôi đấy chứ!”

Trịnh Sở Diệu nghe vậy nổi khùng, hấp tấp nhảy vào cái hố do tôi đào sẵn,
“Tôi đời nào lại thích con bé nghèo mạt rệp đó!”

Trịnh Sở Diệu đời nào lại thích con bé nghèo mạt rệp đó!

“Là cậu nói đấy nhé, cậu không đời nào thích con bé nghèo mạt rệp

đó!” Tôi duyên dáng vung cây gậy dài, quả bóng trắng bay vút lên trời, càng
bay càng xa, cuối cùng mất hút giữa bầu trời bao la.

Trịnh Sở Diệu chẳng có chút phong độ nào, vứt xoạch cây gậy golf

bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.