BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 265

“Ha ha ha!” Gã phá lên cười giễu, “Xe buýt không biết đi, mũ bảo

hiểm không biết đội, Lâm Tinh Thần chuẩn heo đần!”

“Cậu muốn chết hả!” Thấy tôi xắn tay áo lên bộ dạng như muốn

đánh nhau, gã lập tức co cẳng bỏ chạy.

Tôi chạy đuổi theo Giang Niệm Vũ qua mấy con phố, thở hồng hộc

không ra hơi, tim đập thình thịch, khí nóng bốc cả lên má, còn gã vẫn mặt
không đỏ hơi không loạn, cuối cùng tôi đành xua tay, ra hiệu đầu hàng:
“Không xong rồi, tôi không chạy nữa đâu, không chạy nổi nữa…”

Gã chắc chắn tôi không còn sức đánh người nữa mới đủng đỉnh tiến

lại gần tôi.

Tôi cúi gập lưng một tay chống gối, một tay liên tục quạt gió: “Lần

này tạm tha cho cậu, lần sau… tôi nhất định cho cậu biết tay…”

“Được thôi, tôi đợi đây.” Tiếng cười của gã mát rượi, như một luồng

gió, “Lâm Tiểu Heo.”

Đã bị gọi là heo, tôi cũng chẳng ngại gì không sử dụng quyền lợi của

loài heo: “Lâm tiểu thư đói bụng rồi, đi chỗ nào ăn được đây?”

“Chỗ kia.” Gã chỉ tay về một quán mì lụp xụp.

“Hở?” Tôi ngỡ ngàng nhìn quán mì nọ,quán mì nằm ở đầu một con

ngõ, là một căn nhà hai tầng, chẳng trang hoàng gì, căng một tấm vải bạt
rách bươm coi như vừa là biển hiệu vừa là bạt che mưa, dưới mái hiên đặc
chông cho cái bếp ga, nồi, bát với mấy bộ bàn ghế.

Đối diện quán là đường lớn, hễ xe hơi, xe tải chạy qua là bụi đất

cuộn lên bay cả vào sạp hàng, mặt bàn bóng mỡ dường như quệt bừa một cái
cũng có thể ra cả lớp bùn dính.

Ăn ở đây một miếng mì chắc về đau bụng nửa ngày trời mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.