BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 267

Nhưng, vào khoảnh khắc bà chủ bưng bát mì ra, giới hạn chịu đựng

của tôi đã bùng nổ!

Ngón tay cái của bà chủ quán mì nhúng cả vào nước dùng trong bát!

Tôi nôn khan một tiếng, đang định đứng dậy đạp cửa xông ra thì

Giang Niệm Vũ ấn vai tôi xuống: “Giờ mà đi là không gặp được vị hôn phu
của cậu đâu.”

Vị hôn phu của tôi? Trịnh Sở Diệu? Sao hắn lại đến cái nơi rách rưới

này?

Giang Niệm Vũ không chịu trả lời, tôi bối rối ngồi xuống, gắp từng

lá rau ăn, món ăn nêm nếm cũng được, có thể coi là tươi ngon, có điều vệ
sinh hơi kém một chút, tôi vừa âm thầm chê ỏng chê eo, vừa dỏng tai lên
nghe lén hai vợ chồng chủ quán thì thầm oang oang…

“Thằng bé Tiểu Vũ này chưa từng dẫn cô nào đến chỗ chúng ta, đấy

liệu có phải bạn gái nó không nhỉ?”

“Ông ngớ ngẩn vừa chứ, nếu là bạn gái thật thì đã phải dẫn đi ăn nhà

hàng, làm gì có chuyện đưa đến cái quán rách nhà ta?”

“Hà hà hà, bà nó nói phải lắm, hại tôi lo bò trắng răng, thế này thì

con gái nhà chúng ta vẫn còn có cơ hội rồi…”

Vợ chồng chủ quán hình như có ý định nhận Giang Niệm Vũ làm

con rể, tôi đá chân Giang Niệm Vũ, gã nhún vai, mặt thản nhiên như không,
còn hỏi tôi có ăn mì sủi cảo không, khóe miệng tôi giật giật mấy cái, gã
bưng luôn bát mì của tôi giải quyết một thể.

Quán mì nhỏ xíu nhưng buôn bán cũng khá, chẳng mấy chốc khách

đã ngồi kín bàn, tôi và Giang Niệm Vũ ngồi dưới mái hiên, người qua đường
đi lại, ánh mắt đều không biết vô tình hay cố ý liếc qua chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.