BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 271

“Yên bình ở đâu cơ?” Dương Duy thì thào hỏi lại, “Hôm kia ngăn

kéo bàn bị nhét đầy rác, hôm kìa giờ cưỡi ngựa bị bắt đi cọ chuồng ngựa,
hôm qua bị nhốt nửa ngày trời trong nhà vệ sinh nữ…”

Phải rồi, nữ chính khốn khổ của chuỗi liên hoàn bạo hành học đường

này không ai khác chính là cô Vu Ương Ương.

Vị hôn thê gian ác tôi đây còn chưa ra tay mà đã có cả đám người

vượt mặt tôi đi giáo huấn thay rồi, nhân duyên của Vu Ương Ương phải tệ
đến thế nào chứ?

Nhớ lại vết hằn hình năm ngón tay trên mặt Trịnh Sở Diệu hôm ấy,

tôi nghi ngờ nhìn về phía hắn.

“Nhìn tôi làm gì? Là tôi làm chắc!” Mắt lóe lên hung dữ, hắn lạnh

lùng hừ giọng, “Tôi không đời nào làm mấy cái trò ấu trĩ cùng cực ấy.”

Phải phải phải, tôi đương nhiên là biết không phải cậu làm! Nhưng

mà, thái độ của cậu cũng lãnh đạm quá thì phải?

“Sáng sớm hôm nay có quả táo to từ trên trời rơi xuống…”

Nghe đến táo, ngụm nước tôi vừa uống vào miệng liền phun “phì” cả

ra.

“…Suýt nữa thì đáp trúng đầu cậu ấy, may mà có anh Tiểu Vũ cản

cho.” Dương Duy ghê tởm nhìn đĩa đồ ăn bị tôi phun đầy nước miếng, khóe
miệng giật giật, đặt dao nĩa xuống không ăn nữa, ánh mắt xa xăm nhìn về
nơi nào đó, “Cũng may là, mọi người còn kiêng nể anh Tiểu Vũ, không dám
ức hiếp quá đáng.”

Anh Tiểu Vũ?

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ta, qua một bồn hoa, trông thấy Giang

Niệm Vũ đang ngồi ăn một mình trong góc sát cửa sổ, cánh tay áo sơ mi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.