BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 282

“Cái tên Hello Kitty này!” Tôi tức quá nhảy dựng lên, gầm: “Cậu

bảo ai là em gái đầu heo?”

“Đúng rồi đúng rồi, chính là âm lượng này!”

Người qua đường nhanh chóng xúm lại xung quanh, dựa vào cái mã

đẹp trai cùng nụ cười ngọt chết người của Giang Niệm Vũ, chúng tôi loáng
cái đã bán được mấy bó.

Một nghìn ba trăm mười bốn viên sô cô la Ferrero Rocher, ngày đầu

tiên chúng tôi rao rát cổ bỏng họng bán tống được hơn hai trăm viên, cứ ngỡ
có thể kéo dài vận may, ai ngờ đến ngày thứ hai lại gặp cảnh sát đi dẹp hàng
rong, phải chạy khắp đường to ngõ nhỏ, ế ẩm dọn hàng về.

Chạy cảnh sát đến tận nửa đêm, nhớ ra vẫn chưa ăn tối, tôi kéo

Giang Niệm Vũ đứng lại: “Này, tôi đói rồi.”

“Ờ, cậu muốn ăn gì?”

“Chỗ nào sạch sẽ chút là được.” Tôi không hy vọng ăn uống linh

đình, chỉ mong Giang Niệm Vũ đừng có dẫn mình đến mấy quán mì xập xệ
kia nữa, tôi suy sụp mất!

Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau trước cửa kính cửa hàng tiện lợi, khói

bảng lảng bốc lên từ hai bát lẩu hầm cay, tôi cầm một xiên trứng cá vàng
óng, nhấm nháp từng miếng nhỏ, vị cay của nước hầm kích thích gai vị giác
khiến người ra cứ phải xuýt xoa mãi.

Tôi ăn đồ trong bát mình, nhưng mắt lại tò mò liếc sang bát Giang

Niệm Vũ.

“Cậu ăn gì đấy?”

“Chả tôm cuốn váng đậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.