BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 289

“Ừ, thì cũng…” Tôi làm cao một chặp, cuối cùng vẫn gật đầu, “siêu

vui.”

“Lúc nào cảm thấy được yêu thương thì nói cảm ơn người yêu

thương mình, cảm thấy vui thì có thể cười; cảm thấy buồn có thể khóc…”
Ánh mắt trong veo của Giang Niệm Vũ cơ hồ dồn tôi không chốn dung thân,
“Cậu không cần phải dựa vào tiền bạc để bày tỏ cảm xúc của mình.”

Giang Niệm Vũ không nói thì tôi cũng không nhận ra, bao nhiêu

năm nay, tôi luôn dùng cách tiêu tiền để bày tỏ cảm xúc của bản thân, lúc
vui thì đi shopping, lúc buồn lại càng phải shopping.

Những năm qua, quà sinh nhật của tôi không phải túi xách hàng hiệu

thì là trang sức quý giá, năm nay tôi lại nhận được một món quà sinh nhật
mang ý nghĩa đặc biệt, có một cậu con trai vừa ấm áp vừa u sầu dạy tôi làm
cách nào dựa vào chính sức mình kiếm ra tiền, làm cách nào cho đi, làm
cách nào yêu thương người khác, và… làm cách nào đón nhận yêu thương.

Gã còn dạy tôi làm cách nào bày tỏ vui buồn.

Tiệc sinh nhật mười chín tuổi của Lâm Tinh Thần tổ chức trên du

thuyền xa hoa của tập đoàn Nhật Diệu.

Trịnh Sở Diệu không tặng tôi một vạn đóa hồng làm quà sinh nhật,

nhưng thay vào đó tặng tôi một màn pháo hoa tầm cao rực rỡ.

Pháo hoa sau khi bay vút lên không trung lập tức ầm ầm rền vang, nở

bung thành từng đóa hoa lửa chói lóa, rồi thoắt chốc tắt ngấm, im lìm chìm
vào màn đêm tối đen, đốt cả đống tiền sau cùng chỉ còn lại mùi khói thuốc
súng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Khách khứa ăn mặc sang trọng nâng ly chúc mừng tôi, ở giữa khung

cảnh xa hoa ngợp trời thế nào, nhưng tôi lại như có gì chèn trước ngực, bức
bối đến ngạt thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.