BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 31

Tôi bé tí xíu, một bé gái sáu tuổi, cuống cuồng chạy trên sàn nhà đá

hoa lạnh lẽo, xách váy bồng màu hồng, một chân đi giày, một chân trần, ngó
nghiêng khắp nơi tìm chiếc giày mải chơi không biết đánh rơi đâu mất.

Vô số những cẳng chân dài của người lớn đi qua đi lại trước mắt, kẻ

mặc quần, người mặc váy, giống như những gốc cây đại thụ trong khu rừng
tà ác, di chuyển với tốc độ chóng mặt, không ngừng cản đường tôi.

Tôi càng tìm càng hoảng, càng hoảng càng không thấy, lo bị mẹ cả

trách mắng, miệng tôi méo xẹo, nước mắt ầng ậng, chỉ chực khóc toáng.

Đột nhiên, giữa đám đông hé ra một khe hở nhỏ, cho một bóng

người nhỏ bé lách qua.

Hoàng tử xuất hiện rồi!

Chàng mặc một bộ com lê màu trắng, cổ áo thắt nơ đỏ, khuôn mặt

hãy còn non nớt trông rất đẹp trai, có điều cặp lông mày hơi nhíu, trông có
vẻ bực bội.

Từ đôi môi hồng chúm chím của chàng thốt ra chất giọng trẻ thơ:

“Này.”

Tôi rụt rè tiến lại: “Chuyện gì thế?”

“Cái này của cậu phải không!” Bàn tay ngắn ngủn bụ bẫm trắng trẻo

giơ ra trước mặt tôi một chiếc giày da màu hồng tinh xảo.

“A, giày của tớ” Tôi cảm kích phi thẳng tới ôm chầm lấy chàng.

Hoàng tử cứng đờ người trong tích tắc, rồi lùi về phía sau: “Này,

giày của cậu, xỏ vào mau đi.”

Keeeng! Tôi sững ra một thoáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.