BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 33

Chiếc giày êm ái đập lên người tôi, không đau, nhưng đủ để trái tim

thiếu nữ bé bỏng của tôi vỡ vụn.

Cái chuyện Cô bé Lọ Lem này quả thực hại người ta quá lắm, trong

cuộc sống hiện thực, hoàng tử nhặt được giày thủy tinh thì ra hoàn toàn
không có nghĩa vụ phải xỏ giày cho bạn.

“Ê, đứng lại!” Tôi ré lên với tần số đê xi ben cao vút, tên hoàng tử

giật mình khựng bước, quay lại nhìn tôi.

“Xỏ giày cho tớ.”

“Không thích.” Cặp mắt long lanh của hắn ẩn chứa cơn giận chuẩn bị

ập tới, “Mày là cái thá gì? Dám bảo tao xỏ giày cho mày?”

Mày là cái thá gì – câu nói này đâm một nhát sắc lẹm vào hệ thần

kinh non nớt của tôi, từng khuôn mặt khắc nghiệt lần lượt hiện lên trong tâm
trí tôi, xoay tròn như đèn kéo quân, kèm theo từng tiếng hừ lạnh lùng.

Mày là cái thá gì mà đòi bước vào cửa nhà họ Lâm?

Mày là cái thá gì mà xứng mặc bộ quần áo này?

Mày là cái thá gì mà dám ngồi ăn cùng bàn với tao?

Mày là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang.

“Tao không phải cái thá gì!” Tôi ngoạc mồm gào lên, lấy hết sức

ném cái giày vào bản mặt tiểu mỹ nam của hắn, nhưng không ngắm chuẩn
độ cao, chiếc giày da màu hồng bay sượt qua đỉnh đầu tên hoàng tử, lộn mấy
vòng trên không trung, lao thẳng tới tháp sâm banh sau lưng hắn...

Độ cao ngắm không chuẩn, nhưng góc độ thì vô cùng hoàn mỹ, bên

trái hoặc bên phải chỉ cần chệch một li thì chắc bi kịch đã không xảy ra. Tôi
tin rằng trong cõi u minh nhất định có một thế lực thẩn bí nào đó đã dẫn dắt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.