BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 34

để chiếc giày da hồng văng trúng tòa tháp sâm banh một cách chuẩn xác, ly
thủy tinh trên đỉnh tháp lắc lư mấy cái, rồi loảng xoảng đổ sụp xuống đầy
tráng lệ, rượu cùng mảnh thủy tinh bắn tung tóe khắp sàn.

Đối với hai đứa trẻ chúng tôi, cảnh tượng tòa tháp đôi New York sụp

đổ cũng chỉ đến thế là cùng.

Một anh thanh niên đứng gần hiện trường vụ tai nạn cuống cuồng

chạy tới chỗ chúng tôi, tìm tên đầu sỏ gây họa: “Hai đứa này! Là đứa nào
ném giày hả?”

Kẻ xấu nhát gan là tôi run lẩy bẩy, sợ hãi ngước mắt lên,nhìn thấy

một anh người ngợm ướt lướt thướt, rượu sâm banh màu hồ phách chảy dọc
theo nét mặt tuấn tú thuộc hàng nam thần nhỏ xuống... Đáng tiếc là, năm đó
tôi vẫn còn quá nhỏ, quá ngây thơ thuần khiết, không biết chiêm ngưỡng
cảnh tượng bội phần diễm lệ dưới lớp áo sơ mi trắng ướt đẫm của đàn ông.

“Hả? Rốt cuộc là đứa nào?” Giọng anh thanh niên trở nên nghiêm

khắc hơn.

Một đứa bé chẳng qua chỉ là kiếp ăn nhờ ở đậu, phải trường kỳ nhìn

sắc mặt mẹ cả mà sống như tôi, nghe hỏi vậy chân cẳng liền mềm nhũn, tay
chỉ thẳng vào tên hoàng tử, thút thít thú tội: “Bạn ấy... bạn ấy lấy giày của
em... em đòi bạn ấy xỏ giày lại cho, nhưng bạn ấy không chịu giúp, em nổi
cáu ném giày đi...”

Tôi ngập ngừng, cảm thấy hình như mình nói nhầm ở đâu đó, nhưng

lại không biết phải giải thích thế nào, đành bắt đầu làm chuyện các bạn nhỏ
mẫu giáo thường làm sau khi mắc lỗi... òa khóc.

“Cháu không lấy giày của nó!” Tên hoàng tử sa sầm mặt, đá một cú

thật mạnh vào cái giá cắm hoa bên cạnh.

“Rầm!” Một tiếng đổ nặng nề khiến ai nấy xung quanh đều giật nẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.