BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 46

Tôi len lén đeo tai nghe không dây, lấy tóc che chắn, rồi vừa nhấm

nháp từng ngụm rượu vang, vừa xem mấy đoạn clip hài tải trên mạng về.

Thực ra, tôi không chú tâm lắm những gì diễn viên hài đang nói, chỉ

là cảm giác này rất thoải mái, không có ai quấy rầy, nghe những tràng cười
gài cùng các đoạn đối đáp được lên kịch bản công phu trong tai nghe, tưởng
tượng cuộc đời mình có chăng không còn nực cười đến thế nữa.

“Có muốn ăn thêm chút gì không?”

Một bóng đen phủ xuống trước mặt, che lấp ánh sáng trong tầm mắt,

tôi loáng thoáng nghe thấy người ấy nói gì đó, nhưng tai nghe đang để âm
lượng quá to, không sao nghe rõ, đành ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người đối
diện.

“Chú hỏi cháu có muốn ăn thêm chút gì không?” Người ấy ngả về

phía trước, hỏi lại lần nữa.

Tôi vẫn không nghe rõ, nên toét miệng cười reo lên:”Chú Mạnh Hy.”

Lớp tóc mái đen tuyền mềm mại rủ trước trán, đôi mắt dù có đeo

thêm cặp kính không gọng cũng không che đậy được chiều sâu hun hút, nụ
cười mỉm vừa dịu dàng vừa mang ít nhiều vẻ hờ hững gắn chặt trên môi,
khuôn mặt tôi đã quá quen thuộc.

Mấy năm không gặp, chú Mạnh Hy càng ngày càng... giống yêu

nghiệt.

Cảm giác tóc bên tai trái được vén lên, tôi nghiêng đầu nhìn, chú

Mạnh Hy lướt tay qua lọn tóc bên quai hàm tôi, trông thấy cái tai nghe, bèn
tỏ vẻ “ra là vậy”.

Vừa bị chạm vào, má trái tôi thoắt chốc nóng bừng, tôi vội tháo tai

nghe xuống, nói: “Cháu xin lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.