BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 48

Rồi cô ả nhanh chân đến trước kia còn vênh váo khoe khoang: “Đây

là của tôi, có giỏi thì cô xông vào cướp đi!”

Tôi đương nhiên là giỏi.

Thế nên, tôi vô cùng hùng dũng, lên cơn điên gào vào mặt cô dâu:

“Cô dựa vào đâu mà cướp mất chú Mạnh Hy của tôi! Tôi nhiều tiền hơn cô,
trẻ hơn cô, xinh hơn cô, hơn cô gấp cả nghìn lần, vạn lần! Cô dựa vào đâu!
Dựa vào đâu!” rồi la hét ầm ĩ, lăn lộn trên đất, đấm ngực giậm chân... vân
vân, để bày tỏ sự bất mãn cực độ của mình đối với cuộc hôn nhân này.

Thông tin bổ sung: Năm đó tôi mới mười tuổi.

Nghĩ lại, cái biệt hiệu “Tiểu La Sát” của tôi, chắc vang danh từ hồi

đó cũng nên.

Hậu quả của màn khóc lóc om sòm làm loạn tiệc cưới chú Mạnh Hy

là tôi bị người lớn túm lấy tét cho mấy cái vào mông, nước mắt nước mũi
tèm lem, đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu và cũng là tình yêu đơn phương
đầu tiên trong đời.

Hiện giờ, người đàn ông tôi từng tương tư ấy lại nói thế này: “Ăn

thêm chút đi, cháu lại gầy rồi.” Người ấy nói mới trìu mến làm sao, còn tôi
nghe mới đau xót làm sao.

Chú Mạnh Hy nhìn tôi chăm chú, từ từ ngả người lại gần.

Tôi đáp “dạ”, kín đáo dãn khoảng cách, nói: “Cháu không thấy ngon

miệng.”

Người ấy mỉm cười, không nói gì, tự kéo lấy một chiếc ghế ngồi

xuống bên cạnh tôi, đặt một miếng hoa quả vào đĩa tôi, tôi không biết phải
từ chối thế nào, đành lấy nĩa xiên miếng hoa quả ăn từ tốn. Thấy tôi ăn hết
hoa quả, người ấy lại đặt vào đĩa tôi một miếng bánh ngọt...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.